Chương 3577
“Bố, bố đừng chết mà! Bố, bố sẽ không sao đâu! Chú ba, bác cả, mọi người mau cứu bố cháu với! Mau lên!”, Trang Hồng Nhạn đau khổ hét lên, muốn ôm Trang Bộ Phàm xuống.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đi tới sau lưng cô ta.
Cô ta ngoảnh phắt lại, ánh mắt đầy thù hận và căm giận.
“Tôi phải giết anh!”, cô ta gầm lên.
“Mong là cô có thực lực, cũng có cơ hội này”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi chậm rãi giơ kiếm lên.
Sắc mặt Trang Hồng Nhạn trắng bệch.
“Đừng!”.
“Thần y Lâm, xin hãy nương tay!”.
“Dừng tay!”.
Trang Bình Sinh và Trang Thái Thanh cùng gầm lên, rồi đồng thời xông tới.
Nhưng bọn họ còn chưa lại gần, Lâm Chính đã giơ kiếm lên cách không vung một nhát.
Vù!
Một luồng khí tức đỏ máu phóng ra, ép hai người phải lùi lại.
Hai người không thể cứu được Trang Hồng Nhạn.
Những người khác của nhà họ Trang lại càng không thể lại gần.
Lúc này, Trang Hồng Nhạn như một miếng thịt nằm trên thớt, mặc cho Lâm Chính băm chém.
“Khốn kiếp!”.
Giờ phút này, Trang Hồng Nhạn đã quên hết sợ hãi, hét lên một tiếng rồi nhào tới, nhưng trước mặt Lâm Chính thì nắm đấm của cô ta là gì chứ? Lập tức bị Lâm Chính tóm được.
Trang Hồng Nhạn không chịu bỏ cuộc, há miệng cắn cánh tay Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, nhưng không hất ra, mà chậm rãi giơ thanh kiếm sắc lên, chuẩn bị đâm vào lưng Trang Hồng Nhạn.
Giờ phút này, trong lòng anh không có bất cứ niềm thương xót nào.
Bởi vì mỗi người ở đây đều muốn dồn anh vào chỗ chết, nếu kẻ thù đã bất nhân với anh, thì tại sao anh phải có nghĩa với kẻ thù chứ?
Trang Hồng Nhạn đang ra sức cắn cánh tay Lâm Chính, hiển nhiên không để ý đến thanh kiếm đang giơ lên cao kia, còn tưởng mình cắn Lâm Chính có tác dụng.
Đúng lúc này, một giọng nói hùng hồn vang lên từ xa.
“Thần y Lâm, xin cậu hãy tha cho Hồng Nhạn, tha cho nhà họ Trang chúng tôi!”.
Dứt lời, một luồng khí tức mạnh mẽ và ngột ngạt bỗng bao trùm cả núi Huyết Kiếm.
Lâm Chính hơi sửng sốt, ngước mắt lên nhìn.
Nhưng mới nhìn một cái, anh bỗng phát giác ra gì đó, vội vàng cúi đầu.
Phát hiện Trang Hồng Nhạn đang cắn chặt không buông cánh tay mình đã biến mất.
Lúc cô ta xuất hiện trở lại thì đã đứng cách anh gần trăm mét phía trước.
Bên cạnh cô ta là một bóng dáng lưng còng.
Đó là một ông lão.
“Ông Mã?”.
Trang Hồng Nhạn sửng sốt, kêu lên thất thanh.