Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3587



Chương 3587

Mã Hải nhận lấy. Ông ta lập tức quay người chạy ra ngoài. Lâm Chính rời khỏi công ty, lái xe tới khu vực ngoại ô Giang Thành.

Ở đây có một khu nhà xưởng bỏ hoang. Một ngày trước, Mã Hải đã cho người thuê lại chỗ này, đồng thời tiến hành thiết kế theo những gì Lâm Chính yêu cầu.

Bên trong công xưởng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Đồng thời, một lò thuốc lớn được sắp xếp ở vị trí trung tâm. Bên dưới lò thuốc này là những thiết bị máy móc dùng để luyện chế.

Lâm Chính bước tới, cầm dược liệu đã chuẩn bị, mở lò ra và bắt đầu sắc thuốc. Một thần đan như Kim Ô Đan thì nhất định phải được kết hợp với các dược liệu khác mới có thể phát huy được công dụng lên mức cao nhất.

Người thường thì chắc chắn là nuốt trực tiếp, như vậy sẽ chẳng có tác dụng gì nhiều.

Sau khi phối hợp dược liệu, Lâm Chính mở các máy móc và luyện chế.

Ục ục…Nước thuốc sôi ùng ục, hơi bốc lên nghi ngút.

Khoảng ba tiếng sau, anh tắt máy móc đi đợi cho nước thuốc nguội bớt xuống. Sau đó anh cởi đồ, ngâm mình trong đó.

Đây là thứ nước thần. Ngâm trong nước này có thể giúp mạnh hơn, sáng suốt hơn…

Sau khi ngâm tầm một tiếng, Lâm Chính có cảm giác các cơ quan mạnh lên gấp đôi, ngâm ba tiếng thì cảm như mọi thứ đã đạt tới mức cao nhất. Lúc này mắt anh có thể nhìn xa hàng kilomets, tai có thể nghe thấy cả tiếng cỏ cây lay động ở cách xa hàng trăm mét.

Chỉ đáng tiếc sức mạnh này không duy trì được lâu, nhưng không thể phủ nhận hiệu quả của nó. Lâm Chính không phải chỉ ngâm ba tiếng mà anh phải ngâm năm tiếng. Anh phải hấp thụ hết dược lực của chúng và phải cảm nhận được mọi cơ quan mạnh tới mức cao nhất, sau đó tiến hành đột phá, bước vào một cảnh giới mới. Anh cần tiêu hóa toàn bộ sức mạnh của Kim Ô Đan.

Anh tin rằng cơ thể mình cũng mạnh hơn trước rất nhiều. Lâm Chính ngồi khoanh chân trong lò thuốc, cả cơ thể được ngâm trong nước thuốc. Anh bất động như một bức tượng.

Cứ thế cho tới chạng vạng.

Cộp cộp…Có tiếng bước chân dồn dập chạy tới. Một cô gái đeo kính, mặc đồng phục trường chạy vào trong.

Cô gái khá dễ thương nhưng lúc này trông vô cùng hoảng hốt, mồ hôi nhễ nhại, giống như đang bỏ chạy. Vào tới bên trong, cô gái nhìn đông nhìn tây như đang tìm chỗ trốn.

Công xưởng trống không, ngay cả rác bên trong cũng được Mã Hải cho dọn đi, nên chẳng có chỗ nào để trốn cả. Trong lúc cấp bách cô gái đành phải trốn sau lò thuốc. Mặc dù cô gái cũng không biết tại sao lại có lò thuốc ở đây….

Lúc này, lại có tiếng bước chân từ ngoài vọng tới. Vài bóng hình vạm vỡ chạy vào trong: “Chết tiệt! con nhỏ đó vào đây à?”

“Đúng vậy!”

“Nhưng ở đây có ai đâu?”

“Chắc chắn nó trốn rồi”.

“Chỗ này trốn ở đâu được?”.

“Không biết chừng ở phía sau đó. Tới đó xem sao?”

Những người đàn ông nhanh chóng nhìn thấy lò thuốc bèn bước tới. Cô gái cuống cả lên.

“Mẹ nó chứ? Cái gì vậy?”

“Không biết nữa, bắt người về trước đã, nếu không chúng ta xong đời đấy”.

Đám đàn ông lầm bầm và bước tới gần lò thuốc. Cô gái run rẩy, không biết phải làm thế nào. Trong lúc cuống cả lên, cô gái lập tức nhón chân, lẳng lặng trèo lên lò thuốc và bịt mũi, chìm cả người xuống…