Chương 3589
“Ma! Anh ta là ma! Anh ta ở trong nước đó, giờ mới bước ra, là zoombie đấy, chạy đi”, cô gái run rẩy nói.
“Con nhỏ này, câm mồm”, người đàn ông chửi và tát cô ta.
Bốp! Cô gái bị tát ngã ra đất, trên mặt hiện rõ cả vết bàn tay.
“Tao sống bằng này rồi, không bao giờ tin trên đời có ma. Nhất định đó là người”.
Nói xong, người đàn ông lấy ra một con dao: “Để xem nó có máu hay không là biết ngay nó là người hay ma thôi”.
“Đại cả, cẩn thận”, mấy tên khác hô lên. Bọn chúng không dám tiến lên trước, chỉ lùi lại. Rõ ràng là bọn chúng không tin lời của người đàn ông kia.
Dù sao thì ở một công xưởng hoang vu thế này, có một người bước ra từ một cái lò, toàn thân ướt nhẹp, mặt trắng nhợt thế kia, cộng thêm tiếng kêu của cô gái vậy không phải ma thì là gì?
Bất lực, người đàn ông gào lên và cầm dao lao về phía trước: “Mày chết đi cho ông”.
Tiếng gầm vang lên, người đàn ông đâm con dao tới. Lúc này, Lâm Chính vẫn còn đang hoang mang, anh chỉ vô thức chộp kẹp lấy con dao và bẻ mạnh Con dao sắc bén bị bẻ cong.
Lần này thì cả đám đã tin thật rồi. Chúng hét toáng lên: “Ma!!!”
Người đàn ông vứt con dao, quay đầu bỏ chạy. Những tên khác cũng vội chạy ra khỏi nhà xưởng, mất dạng.
Còn cô gái thì lại không. Cô ta biết không thể chạy thoát vì sẽ bị đám người kia bắt lại. Lúc này, cô ta bình tĩnh đứng im, nuốt nước bọt và nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Một lúc sau, cô gái tỏ ra nghi ngờ nhưng cũng cảm thấy vô cùng kích động.
“Sao? Không sợ ma à mà không chạy?”, Lâm Chính nhìn cô gái.
“So với ma thì có những người còn đáng sợ hơn”, cô gái lắc đầu: “Hơn nữa anh không phải là ma”.
“Tại sao cô lại nghĩ vậy?”
“Bởi vì ma thì không có bóng”, cô gái chỉ vào chiếc bóng đổ dài trên mặt đất.
“Cô dựa vào điều đó sao?”
“Không, còn có một nguyên nhân nữa…”, hai mắt cô gái sáng lên. Cô ta đứng lại gần hơn, kích động hỏi: “Anh có phải là thần y Lâm không?”
Lâm Chính giật mình, cười khổi “Cô biết tôi?”
“Đương nhiên là biết! Em là fan của anh. Sao lại không nhận ra được! Vừa rồi cả người anh ướt nhẹp, hơn nữa ánh sáng không được tốt nên em nhất thời không nhận ra. Thật không ngờ lại gặp anh ở đây…Ôi trời ơi, đúng là trời thương em, tặng cho em một bạch mã hoàng tử”, cô gái kích động, cả người vồ về phía Lâm Chính và ôm chầm lấy anh.
Lâm Chính cười bất lực: “Cô gái, không còn sớm nữa, mau tìm bạn em và cùng về nhà đi”.
“Bọn họ không phải bạn em”, cô gái lắc đầu, tỏ vẻ sợ hãi : “Đám người đó chẳng tốt đẹp gì. Vừa nãy em mà rơi vào tay họ là thảm rồi. May mà có anh Lâm hù được họ”.
“Ồ! Bọn họ là ai vậy?”
“Một đám tay chân…ây da..không được…Tiểu Khuynh vẫn còn ở trong tay bọn họ. Em phải đi báo cảnh sát để cứu cô ấy”, cô gái đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn lấy điện thoại ra. Nhưng điện thoại bị ngâm nước nên đã bị hỏng rồi. Thế là cô gái khóc dở mếu dở: “Anh Lâm, điện thoại của em không gọi được, xin anh hãy báo cảnh sát, bạn của em bị bọn họ bắt rồi”
Cô gái sụt sùi.
Lâm Chính chau mày: “Đám người đó thật to gan. Điện thoại của anh ở đằng kia, giờ chúng ta sẽ báo cảnh sát’.
Lâm Chính mặc quần áo và lấy điện thoại.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đám người đó bắt bạn học của em làm gì?”, Lâm Chính nói.