Chương 3591
“Là chủ tịch Lâm phải không. Xin mời vào trong, ông nhà tôi đã chuẩn bị tiệc rượu để tiếp đón chủ tịch Lâm rồi”, người đàn ông cung kính nói.
“Người đâu?”, Lâm Chính lạnh lùng chất vấn.
“Cô chủ được thả về rồi”, người đàn ông vội vàng nói.
“Thả về rồi? Khi nào?”
“Mười phút trước?”
“Về từ đâu?”
“Điều này…tôi không hỏi”.
Lâm Chính chau chặt mày, lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Khuynh. Thế nhưng âm thanh đáng ghét vang lên: “Số điện thoại Quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được”.
Nghe thấy vậy, Lâm Chính cảm nhận được điều gì mờ ám.
“Gọi Trịnh Bảo Nguyệt ra đây”, Lâm Chính trầm giọng.
“Chủ tịch Lâm…có chuyện gì thì từ từ nói mà”, người đàn ông chần chờ.
Dứt lời…Bức tường bên cạnh lập tức bị anh đạp vỡ vụn. Nhìn tấy cảnh tượng đó, đám vệ sĩ cũng phải tái mặt.
“Mau, gọi cô chủ ra đây”, người đàn ông kêu lên.
Một lúc sau, dưới sự hộ tống của người nhà họ Trịnh, một cô gái trang điểm đậm nghênh ngang bước ra.
“Cô chính là Trịnh Bảo Nguyệt?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Là… là em… Chủ tịch Lâm, chào… chào anh…”, Trịnh Bảo Nguyệt run rẩy đáp.
Khương Mạn Vân ở bên cạnh thấy thế thì tỏ vẻ khó tin, bình thường ở trường Trịnh Bảo Nguyệt rất hống hách kiêu căng, mà hôm nay lại dịu dàng như vậy sao? Đúng là khiến người ta bất ngờ.
“Em gái tôi đâu?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Về rồi ạ…”
“Về lúc nào?”.
“10… 10 phút trước…”
“Về bằng gì?”.
“Sau… sau khi anh bảo giám đốc Mã gọi điện thoại đến nhà em thì em… em đã bảo cậu ấy xuống xe tự bắt xe về…”, Trịnh Bảo Nguyệt ấp úng đáp.
“Cô bảo cô ấy xuống xe chỗ nào?”.
“Em… em quên rồi…”
“Vậy sao? Bây giờ tôi sẽ đi điều tra camera hành trình trên chiếc xe mà cô ngồi lúc về. Nếu cô nói dối thì xin lỗi nhé, hôm nay tôi sẽ khiến nhà họ Trịnh của cô biến mất khỏi thành phố Lâm Tây”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, rồi lấy điện thoại ra, định gọi đến một số.
Anh vừa dứt lời, người nhà họ Trịnh đều sửng sốt.
Nếu là người khác nói những lời này, thì bọn họ không chút để tâm.
Nhưng đây lại là Chủ tịch Lâm nổi tiếng như cồn nói ra, ai dám nghi ngờ chứ?
Nhất thời, người nhà họ Trịnh đều trở nên lo lắng.
Trịnh Bảo Nguyệt đứng ngây ra như phỗng, cả người cứng đờ, sắc mặt tái mét.