Giám đốc nhỏ bên trong chạy ra mở cửa xe cho Lâm Chính.
Nhưng lúc nhìn thấy Lâm Chính xuống xe, giám đốc không khỏi sững sờ.
Không thể phủ nhận việc Lâm Chính rất đẹp trai, nhưng đồ vỉa hè anh mặc trên người... thật sự không hợp với chiếc xe này.
Đừng nói là nhân viên rửa xe lén chạy xe khách nhé?
Giám đốc thầm nói, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười.
“Thưa anh, anh cần gì ạ?”
“Buổi tiệc của tập đoàn Mã thị ở tầng mấy?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh là khác của sếp Mã sao? Mời anh đi theo tôi!”, hai mắt giám đốc sáng lên nói.
Chỉ một lát sau, giám đốc đã dẫn Lâm Chính đi tới tầng cao nhất của khách sạn.
Nơi này đang tổ chức một buổi tiệc ngoài trời.
Đây là một trong những nơi ngắm cảnh cao nhất của Giáng Thành, đứng ở đây có thể nhìn thấy cảnh đêm của cả thành phố.
Một ban nhạc violon đến từ Phần Lan đang diễn tấu một bài hát tao nhã.
Những nhân vật trong xã hội thượng lưu của Giáng Thành tụ tập với nhau, cử chỉ tao nhã, ăn nói khéo léo, bầu không khí vô cùng hòa thuận.
Nhưng khi Lâm Chính đi vào lại có vẻ không hợp.
Anh mặc áo thun xám kết hợp với quần jean bạc màu, trông rất tương phản với những mặc vest và váy dạ hội này.
Sự xuất hiện của anh khiến không ít người chú ý đến.
Nhưng Lâm Chính chẳng thèm để tâm, nhìn xung quanh, nhanh chóng nhìn thấy người nhà họ Tô.
Mấy người họ được sắp xếp trong góc, người nói chuyện với bọn họ cũng chỉ là vài ông chủ của công ty nhỏ, đều là mượn quan hệ đến tham gia, còn những nhân vật lớn kia, sao có thể xem trọng ông chủ nhỏ của mấy gia tộc nhỏ bé này được?
Nhà họ Tô rất ghét Lâm Chính và Lâm Chính cũng thế, cho nên anh không muốn mặt nóng dán mông lạnh, bèn tự tìm một chỗ ăn uống.
“Anh mới đến sao?”
Một giọng nói trong hờ hững mang theo chút dịu dàng vang lên, là Tô Nhu.
Lâm Chính không quay đầu lại cũng biết là ai.
“Ừm”.
“Chuyện kia... rất xin lỗi”.
“Sao lại xin lỗi?”
“Anh chịu nhiều uất ức rồi”.
“Không nhiều bằng em”.
Lâm Chính bình tĩnh trả lời.
Tô Nhu hơi sửng sốt, mắt ửng đỏ, không nói tiếp nữa.
Đây cũng là lý do vì sao Lâm Chính có thể bao dung nhẫn nhịn, vì sao đến bây giờ anh vẫn không chủ động đề nghị ly hôn.
Ba năm nay, người chịu nhiều uất ức nhất không phải Lâm Chính, mà là Tô Nhu.
Dù Tô Nhu lạnh lùng với anh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn làm đúng nghĩa vụ vợ chồng.
Cô rất muốn ly hôn, nhưng chưa từng nhắc đến, Lâm Chính bị trách mắng, cô nhất định sẽ đứng ra bảo vệ, Lâm Chính ham ăn biếng làm, cô cũng vẫn sẽ nuôi anh.
Dù cô không thừa nhận, nhưng cô vẫn luôn đối xử với Lâm Chính như chồng mình.
Cho nên Lâm Chính sẵn lòng im lặng ở bên Tô Nhu, mãi đến khi thời gian hai năm kết thúc.
Đến lúc đó, dù Tô Nhu không ly hôn, anh cũng nên đi rồi.
“Tô Nhu?”
Lúc này, một giọng nói ngạc nhiên vang lên từ bên cạnh.
Tô Nhu nghiêng đầu nhìn sang, một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy xa hoa đi đến cùng một người đàn ông hơi béo mặc vest phẳng phiu.
Người phụ nữ rất đẹp nhưng lại trang điểm quá đậm, váy dự tiệc lộ rất nhiều, mặc lộ quá đem lại cho người ta cảm giác dung tục.
Người đàn ông bên cạnh nhìn chằm chằm Tô Nhu, ánh mắt tham lam như muốn nuốt sống người đẹp này.
So với Tô Nhu, người phụ nữ đi cùng hắn thật sự giống như gái đứng đường vậy.
“Thu Phương?”, Tô Nhu nhận ra người đến, rất bất ngờ.
“Tô Nhu, sao cô lại ở đây?”
“À, tôi đến cùng người nhà”.
“Vậy à? Thật trùng hợp quá, tôi đến đây với bạn trai mình”, Lương Thu Phương che miệng cười nói.
Trùng hợp?
Chắc không phải đâu nhỉ? Với cái thái độ kích động này thì chắc đã biết Tô Nhu ở đây từ lâu rồi.
Hơn nữa Tô Nhu vừa nói chuyện với Lâm Chính đã chạy đến, đúng là có ý đồ.
Tô Nhu là người thông minh, đương nhiên phải nhìn thấu.
Đúng như dự đoán, Lương Thu Phương chưa nói với Tô Nhu mấy câu đã chuyển chủ đề sang Lâm Chính.
“Tô Nhu, xin giới thiệu với cô, đây là bạn trai tôi, giám đốc dự án của công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần Tùng Nam, Lưu Khôn!”
“Chào Giám đốc Lưu”, Tô Nhu cười.
“Đã từng nghe Phương Phương nói cô ấy có một bạn cùng phòng đại học là hoa khôi tên Tô Nhu, hôm nay được gặp người thật, xem ra cô ấy không lừa tôi”, Lưu Khôn cười nói.
“Quá khen”.
“Tô Nhu, đây là bạn trai cô sao? Giới thiệu với chúng tôi đi”, Lương Thu Phương híp mắt nhìn Lâm Chính.
“Không phải bạn trai, là chồng tôi, Lâm Chính”, Tô Nhu bình tĩnh trả lời.
“Chào”.
Lâm Chính hào phóng duỗi tay ra.
Lưu Khôn nắm lấy, trong mắt hiện lên chút khinh thường.
Chỉ cần là người làm ăn ở Giáng Thành, ai mà không biết Lâm Chính này chứ?
Con rể của nhà họ Tô!
Một tên vô dụng!
“Tô Nhu, cô kết hôn rồi à? Sao chưa từng nghe cô nói thế?”, Lương Thu Phương biết rõ còn hỏi, chớp mắt cười nói.
“Kết hôn vội quá, không tổ chức tiệc”.
“Vậy à? Thấy chồng cô cũng sáng sủa, bây giờ đi làm ở đâu thế?”, Lương Thu Phương lại hỏi.
“Đi làm ở phòng khám Tam Thảo Đường ở trung tâm thành phố”, Tô Nhu giới thiệu.
“Làm bác sĩ à?”
“À…”
“Không phải, là quét dọn ở đó”, không đợi Tô Nhu nói rõ, Lâm Chính hào phóng trả lời.
“Quét dọn?”
Lương Thu Phương trừng mắt lên, không chút khách sáo bật cười: “Ha ha, Tô Nhu, cậu tìm đâu ra người đàn ông không có tương lai như thế làm chồng vậy?”
Tô Nhu hơi nhíu mày.
“Với khuôn mặt xinh đẹp của cô Tô, đáng lẽ có thể tìm một người đàn ông xuất sắc hơn mới phải, nhưng là bạn bè, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ anh Lâm, anh Lâm, sáng mai đến tìm tôi, tôi có thể sắp xếp một công việc có mặt mũi hơn, ít nhất sẽ không để anh đi quét rác”.
Lưu Khôn híp mắt cười nói, trên mặt là vẻ kiêu ngạo và đắc ý.
Tô Nhu vô cùng tức giận, sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo.
“Thu Phương, nếu không còn chuyện gì thì mời cô và bạn trai cô đi trước, tôi muốn ở riêng với chồng tôi”.
“Tô Nhu, cô có ý gì? Bạn trai tôi tốt bụng giúp cô mà cô còn tỏ thái độ? Nếu không vì nể mặt quan hệ của hai chúng ta, cô tưởng bạn trai tôi sẽ chịu giúp tên vô dụng này à?”, Lương Thu Phương cười châm chọc.
“Chúng tôi không bảo các người giúp đỡ!”
“Xùy, Tô Nhu, giả vờ cái gì chứ, không biết điều. Ai không biết chồng cô là một tên vô dụng! Quét dọn có thể kiếm được bao nhiêu tiền, một tháng chắc được chừng hai nghìn tệ chứ gì? Có thể bằng lương ngày của A Khôn nhà tôi sao?”, Lương Thu Phương cười khẩy.