Chương 3662
Hai mắt Lâm Chính sáng rực. Anh nhìn chăm chăm cây thuốc. Anh cũng đọc rất nhiều tài liệu liên quan tới Huyết Linh Chi. Nếu là Huyết Linh Chi thông thường thì không thể nào to cỡ này được. Hơn nữa rễ và bề mặt của nó cũng sẽ không xuất hiện được nhiều đường hoa văn như thế. Cây Huyết Linh Chi này có phần khác biệt với những gì Huyết Linh Chi được mô tả.
Nhất là thứ mùi mà nó phát ra. Dù đứng ở xa thì Lâm Chính vẫn có thể ngửi rõ được mùi của nó.
Thật đặc biệt! Dường như nó có tác dụng đặc biệt đối với tinh thần và linh hồn.
“Đó chính là Huyết Linh Chi! Sao không thấy người đâu cả?”, Ngũ trưởng lão tỏ ra nghi ngờ.
“Khá kỳ lạ. Ngũ trưởng lão, chúng ta nên cẩn thận. Phải rồi. Không phải ông nói là Khổng Thích Thiên, Joel cũng có mặt sao? Sao không thấy bóng dáng họ đâu vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi cũng không biết”.
Ngũ trưởng lão lắc đầu, nhìn xung quanh: “Thần y Lâm, cậu là y võ giỏi nhất hiện nay. Lấy một cây Huyết Linh Chi chắc chắn không thành vấn đề với cậu. Mong cậu nhanh lấy nó, rồi đưa về Huyết Ma Tông. Tôi ra sau miếu xem thế nào, tìm những người khác xem sao” .
“Tôi đi cùng ông”, Lâm Chính chần chờ rồi nói.
“Không được. Thần y Lâm, Huyết Linh Chi đang ở đây. Nếu không lấy nó, nhỡ bị đám người kia cướp mất thì phải làm sao? Cậu mau mang nó đi đi”, Ngũ trưởng lão nghiêm túc nói.
Lâm Chính gật đầu: “Vậy được. Tôi đi lấy Huyết Linh Chi. Có điều thứ này quan trọng mà lại không có ai canh chừng thì đúng là kỳ lạ. Tôi e rằng có bẫy. Ngũ trưởng lão, ông vào trong miếu kiểm tra xem. Nếu như không có gì bất thường thì tôi sẽ đi lấy Huyết Linh Chi, thế nào?”
“Cứ để tôi lo”, Ngũ trưởng lão hào sảng đáp lại rồi đi về hướng miếu Lôi Công.
Lâm Chính đứng im quan sát xung quanh để xem có mai phục không. Thế nhưng tìm một vòng cũng không thấy gì.
Lẽ nào không có ai thật sao? Anh lại nhìn về phía Ngũ trưởng lão. Thì thấy ông ta vừa đi vào đã lại chạy ra. Ông ta ra dấu không có người.
Lâm Chính suy nghĩ rồi gật đầu. Anh đi về phía Huyết Linh Chi…
Lâm Chính chạm đầu ngón tay vào cây thuốc. Động tác của anh rất thuần thục. Hai cánh tay nhẹ nhàng lướt xuống rễ của cây linh chi, gạt từng chút đất ra. Rễ cây đã lộ lên trên mặt đất. Chưa tới 30 giây thì cây Huyết Linh Chi đã được Lâm Chính nhổ lên.
Một chiếc khăn mùi xoa trắng xuất hiện trong tay Lâm Chính. Anh đặt Huyết Hoàng Linh Chi vào, đậy lại và cất đi.
Đúng lúc này…Vụt vụt…Tầm 7 bóng hình từ trong miếu lao ra, bao vây Lâm Chính.
Tất cả bọn họ đều phát ra khí tức vô cùng đáng sợ. Họ nhìn anh chăm chăm.Lâm Chính không có đường thoát.
Rõ ràng là họ đã có sự chuẩn bị từ trước.
“Xem ra mọi chuyện đúng như những gì tôi suy luận”, Lâm Chính không hề tỏ ra sợ hãi, anh chỉ điềm đạm nhìn bảy người này: “Chắc các người đã nhận được tin, nói rằng có người ở Huyết Ma Tông biết cách nhổ Huyết Linh Chi nên tới đây định lên kế hoạch ôm cây đợi thỏ đúng không? Các người không biết cách nhổ nó nên để tôi nhổ xong thì ra tay cướp đi chứ gì?”
“Cậu nói vậy là có ý gì? Lẽ nào đây không phải là kế hoạch của cậu và Huyết Ma Tông sao?”, một người đàn ông tết tóc nói.
“Thực tế chúng ta đều bị Huyết Ma Tông lợi dụng mà thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Lợi dụng?”
“Tôi và Ngũ trưởng lão của Huyết Ma Tông cùng tới đây. Ông ta lừa tôi, nói rằng bên trong miếu Lôi Công không hề có mai phục, để dụ tôi đi lấy Huyết Linh Chi, thiết kế để tôi và các người đấu nhau. Khi hai bên đều bị tổn thất thì Huyết Ma Tông sẽ làm ngư ông đắc lợi”, Lâm Chính thản nhiên nói.