Chương 3664
Đúng là không thể chấp nhận được. Thực lực của thần y Lâm sao lại mạnh vậy chứ?
Tất cả đều cảm thấy khó hiểu. Thế nhưng bọn họ cũng không có thời gian nghĩ nhiều…
Phụt…Thần y Lâm đột nhiên nôn ra máu. Cơ thể anh loạng choạng, anh ngã xuống đất. Bất động.
Ngũ trưởng lão vội hét lên: “Đi xem sao!”
Một đệ tử của Huyết Ma Tông vội vàng đi tới bên cạnh kiểm tra, sau đó người này ngẩng đầu: “Trưởng lão, thần y Lâm…chết rồi”.
“Cái gì?”
Tất cả bàng hoàng…
Thần y Lâm chết như vậy sao? Không ai dám tin!
Đó là người đã tiêu diệt thôn Dược Vương đấy.Là người khiến những kẻ mạnh trên thế giới đều phải sợ hãi. Mấy kẻ này đâu có thể g iết chết anh dễ dàng như vậy được.
Ngũ trưởng lão không tin. Khổng Thích Thiên cũng không tin. Nam Cầm, Viên Thâm, thậm chí Cầm thái tử cũng không tin.
“Đi kiểm tra cho tôi xem có nhầm không”, Ngũ trưởng lão lên tiếng.
Người đệ tử vội vàng đi kiểm tra: “Ngũ trưởng lão, không nhầm đâu. Tắt thở rồi ạ”.
“Thật sao?”, Ngũ trưởng lão nhìn với vẻ bất ngờ.
Thế nhưng Cầm thái tử lên tiếng: “Thần y Lâm, đừng đùa mọi người nữa. Ai chẳng biết cậu là thần y danh tiếng lẫy lừng. Nếu cậu giả chết thì tất cả đều có thể nhận ra đấy. Mau dậy đi, những vết thương kia không thể nào lấy mạng của cậu được đậu”.
Nói xong, Cầm thái tử mỉm cười bước tới.
Thế nhưng…Lâm Chính vẫn bất động. Anh chẳng khác gì một xác chết. Đám đông nhìn anh chăm chăm.
Đúng là Cầm thái tử nói có lý. Lâm Chính là thần y tuyệt đỉnh vô song. Nếu như anh muốn giả chết thì sẽ giống y một cái xác thật. Các phương pháp kiểm tra thông thường chắc chắn không có tác dụng với anh.
Mọi người đều biết Cầm thái tử đang thăm dò Lâm Chính. Thế nhưng làm vậy thật sự có tác dụng sao?
Cầm thái tử bước tới trước mặt Lâm Chính, đồng thời động chân vào cánh tay anh.
“Được rồi thần y Lâm, mau dậy đi”, Cầm thái tử mỉm cười.
Thế nhưng…Lâm Chính vẫn bất động. Rất nhiều người nín thở, sợ lúc này Lâm Chính sẽ đột nhiên bật dậy.
Đúng lúc này…Cầm thái tử đột nhiên rút kiếm đâm về phía ngực của Lâm Chính.
Phụp! Lâm Chính bị đâm xuyên ngực. Ngay sau đó Cầm thái tử rút kiếm ra. Máu tươi phun ra như mưa. Thi thể của Lâm Chính vẫn bất động.
Nhìn tới đây thì tất cả đều trố tròn mắt, há hốc miệng. Lần này thì chắc chắn là chết thật rồi. Tim bị đâm thế kia, đổi là ai thì cũng không sống được.
“Chết rồi! Chết rồi! Ha ha, chú ơi chết rồi”, Viên Thâm bật cười.
“Sao lại như vậy? Thần y Lâm chết ở trong Huyết Ma Tông như vậy sao?”, Ngũ trưởng lão khó mà chấp nhận được.
Dù sao thì điều này cũng quá đột ngột. Nam Cầm run rẩy, lẳng lặng lắc đầu. Cô ta cũng cảm thấy quá bất ngờ. Thế nhưng cô ta thấy người mà ương ngạnh như anh thì sớm muộn gì cũng chết thôi vì anh không biết tiến biết lùi. Cứng quá thì thiệt thòi.
Cầm thái tử đưa tay ra lấy Huyết Hoàng Linh Chi trong ngực Lâm Chính.
“Tốt quá rồi”, Viên Thâm vui mừng, vội vàng chạy về phía Nam Cầm.
“Sư phụ, có được thứ này chúng ta có thể giao dịch được với Huyết Ma Tông rồi”.
Nam Cầm bật cười, đi về phía Ngũ trưởng lão: “Ngũ trưởng lão, đá Huyền Cương của chúng tôi đâu? Mau giao ra cho chúng tôi đi!”