Bà Hoa hét lên the thé. Chiếc xe cứu thương phanh gấp, tấp vào bên đường. Bà ta tái mặt, cướp điện thoại trong tay Hoa Thanh Tùng, vội vàng gọi lại cho số điện thoại vừa gọi tới. Thế nhưng dù bà ta có gọi bao nhiêu thì bên kia cũng không nghe máy.
“Chuyện…chuyện gì thề này? Không phải ông nói nước Mễ đã đồng ý chữa cho con trai tôi rồi sao? Sao giờ họ lại đột nhiên lật mặt vậy?", bà Hoa gầm lên với Hoa Thanh Tùng.
“Tôi cũng không biết”, Hoa Thanh Tùng siết chặt nắm đấm.
Một lúc sau ông ta giành lại điện thoại, gọi một số ở nước ngoài. Ông ta lắc đầu, nói giọng khàn khàn: “Tôi đã hỏi vài người bạn nước Mễ, bọn họ đều nói, nếu như phó hội trưởng Anna mà đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được, dù đó là vị hội trưởng kia…”
“Không thể nào”, Bà Hoa tối sầm mặt, mềm nhũn người giống như bị mất hồn.
“E rằng…tất cả đều có liên quan tới vị thần y Lâm đó”, Hoa Thanh Tùng lạnh giọng.
“Cái người họ Lâm đó sao?”, bà Hoa đột ngột ngẩng đầu.
“Bà còn nhớ trước lúc cậu ta đi có gọi điện thoại không? Bà nghĩ xem lúc gọi cậu ta đã nói gì?”
“Điều này…”
Bà Hoa suy nghĩ, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hoàng. Rõ ràng là bà ta đang nhớ lại lúc đó: “Không thể nào…Không thể nào? Một bác sĩ Đông y sao có thể ra lệnh cho cả một Hiệp hội được chứ? Hơn nữa còn là cô Anna. Tất cả là giả, chắc chắn là giả”.
Bà Hoa không thể chấp nhận được chuyện này. Đó là tổ chức quốc tế cơ mà. Là tổ chức đại diện cho giới y học toàn cầu, biết bao nhiêu nhiều người chỉ biết ngước nhìn.
Nhà họ Hoa ở trong nước cũng được coi là tầm cỡ nên đôi khi vẫn có thể xếp được lịch hẹn với tổ chức này. Vậy mà thần y Lâm đó…chỉ gọi có một cuộc đã khiến cả hiệp hội từ chối điều trị cho nhà họ Hoa sao?
Lẽ nào thể diện của thần y Lâm còn to hơn cả nhà họ Hoa nữa? Không đời nào! Bà Hoa run rẩy, không dám tin.
“Đối diện với sự thật thôi. Bà còn nhớ đại chiến y học Trung Hàn không, cô Anna từng tới Giang Thành xem thi đấu đấy”, Hoa Thành Tùng lên tiếng.
“ý của ông là…”
“Tôi nghĩ thần y Lâm đã thiết lập mối quan hệ với cô Anna từ thời điểm đó. Thần y Lâm đại diện cho Đông y trong nước, tổ chức Y học nước Mễ đương nhiên là coi trọng cậu ta. Vì vậy tôi cho rằng, mối quan hệ giữa cậu ta và cô Anna chỉ đơn giản là về mặt lợi ích. Không quá sâu sắc”.
“Hóa ra là vậy…”
“Điều ngạc nhiên là không ngờ sức mạnh của thần y Lâm lại lớn đến vậy, vươn được cả ra nước ngoài. Nếu cứ tiếp tục thì e rằng bệnh của con trai chúng ta sẽ không thể chữa mất…”, Hoa Thanh Tùng thở dài.
“Không, không được. Chúng ta chỉ có một đứa duy nhất, không thể để tuyệt tông được”, bà Hoa lại kích động gào lên: “Thanh Tùng, ông phải nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cách cứu con trai chúng ta! Nhất định”
Bà ta ôm chặt cánh tay của Hoa Thanh Tùng lắc qua lắc lại. Hoa Thanh Tùng vung tay, tức giận quát: “Đừng có làm ồn nữa”.
Bà Hoa đành khóc thút thít.
“Chuyện đã thành ra như này, chỉ có thể cầu xin người họ Lâm đó thôi”, Hoa Thanh Tùng nói với vẻ vô cảm.
“Cái gì? Tìm cái người họ Lâm đó sao? Tôi nói rồi, tôi thà chết chứ không làm thế?”, bà Hoa nói.
“Không tìm cậu ta, chúng ta còn có thể tìm ai? Không phải bà bảo tôi cứu con trai tôi sao? Giờ là lúc nào rồi, còn lựa chọn khác à?”, Hoa Thanh Tùng trừng mắt gầm lên.
Bà Hoa im lặng. Hoa Thanh Tùng hít một hơi thật sâu, định châm điếu thuốc nhưng thấy đang trong xe nên lại cất đi. Ông ta lạnh lùng nói: “Tôi biết bà tức, tôi có khác gì? Nhưng bà yên tâm, chúng ta cầu xin cậu ta trước. Đợi sự việc giải quyết xong thì nợ nào cần tính sẽ tính”.
“Ý ông là lấy “nhu” thắng "cương" trước à…”, bà Hoa hỏi.
“Cứu con trai trước đi”, Hoa Thanh Tùng nói. Bà Hoa mím môi, không nói gì.
“A Lộc”.
“Thưa ông, ông có gì dặn dò ạ?”
“Lập tức chuẩn bị một phần quà lớn sau đó tới khách sạn Minh Châu”.
“Vâng thưa ông”.
Chiếc xe nhanh chóng lái tới khác sạn Minh Châu.
…
Lúc này, tại phòng tổng thống trong khách sạn, Lâm Chính đang đứng bên cửa sổ, im lặng ngắm nhìn cảnh đêm của Thượng Hỗ.
Những gì nhà họ Hoa làm anh đều biết cả.
Mã Hải bị người ta dạy dỗ nhưng vết thương không quá nghiêm trọng. Lâm Chính lần này tới không chỉ vì chuyện của y quán mà là vì còn muốn giải quyết luôn cả những kẻ địch của tập đoàn Dương Hoa.
Nhưng anh không định sẽ sử dụng vũ lực nữa. Bởi vì gần đây việc anh xử lý Quảng Liễu và Nam Phái đã gây ra sự chú ý ở Yên Kinh. Anh đã gài người thăm dò tình hình, đương nhiên biết là phía Yên Kinh định làm gì. Nghe nói là họ đã cho người tới Giang Thành để điều tra rồi.
Thứ hai là vì lúc này tình hình ở Thượng Hỗ phức tạp hơn trước đây rất nhiều. Nếu anh ra tay thì sẽ càng gây ra rắc rối lớn hơn mà thôi.
Hiện tại Lâm Chính chú trọng nhất là khu vực Yên Kinh. Trước mắt anh không muốn tạo thêm bất kỳ kẻ địch nào nữa.
Đương nhiên. Anh tới đây không phải vì muốn nhà họ Hoa xin lỗi. Anh muốn tính sạch từng món nợ một, mỗi nón tính như thế nào, tính bao nhiêu?
Reng…reng…
Đúng lúc này, có tiếng điện thoại vang lên.
"Nhà họ Hoa gọi đến rồi à?”
Lâm Chính đặt ly rượu xuống đi tới bên bàn cầm điện thoại lên. Thế nhưng khi nhìn thấy số điện thoại thì anh lập tức chau mày. Anh do dự nhưng vẫn nghe máy.
“Là Lâm Chính phải không?’
Một giọng nói ngạo mạn từ đầu dây bên kia vọng tới.
“Đúng vậy, xin hỏi là…”, dù anh biết đối phương là ai thì vẫn cứ hỏi.
“Tôi là người của gia chủ. Còn tên của tôi thì người thuộc nhánh phụ như cậu cũng không đủ tư cách để biết, nhất là lại là con hoang”, người này lạnh lùng nói”.
“Nhà chúng ta còn có nhiều con hoang thế cơ à?”, người này hừ giọng không chút khách sáo: “Nghe nói Giang Thành các người xuất hiện một người tên là thần y Lâm. Cấp trên giao một nhiệm vụ cho cậu, đó là đi tiếp cận người này và điều tra thân phận của hắn. Nếu như có thể thì mời hắn tới Yên Kinh một chuyến, rõ chưa? Đồ bỏ đi”.
“Tại sao lại tìm tôi? Đã coi tôi là đồ bỏ đi thì các người nghĩ xem tôi có thể mời được thần y Lâm không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Sao lại không? Ai cũng biết thần y Lâm thích vợ của cậu. Cậu đưa vợ mình tới giường hắn, chẳng phải là được rồi sao? Làm cho tốt vào, cơ hội chỉ có một lần thôi, làm tốt thì có thể quay về nhánh phụ”.