Khi Lâm Chính tức tốc về đến Giang Thành, thì Tô Nhu đang được cấp cứu ở bệnh viện Đông y Giang Thành.
Ngoài hành lang.
“Sao cậu lại đến đây?”.
Thấy Lâm Chính vội vã bước vào, Trương Tinh Vũ đang sốt ruột ngồi chờ ở bên ngoài đứng bật dậy quát.
“Mẹ, tình hình Tiểu Nhu sao rồi?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Tiểu Nhu thế nào liên quan gì đến cậu? Lâm Chính, tôi nói cho cậu biết, Chủ tịch Lâm vẫn có ý với Tiểu Nhu nhà tôi, các cậu sớm muộn cũng sẽ ly hôn, cậu đừng quấn lấy Tiểu Nhu nữa”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.
“Tinh Vũ, bà bớt nói mấy câu đi, trước đó nếu không nhờ Lâm Chính, thì chúng ta đã bị chết cháy rồi, bà không thể nhớ cái tốt của người ta sao?”, Tô Quảng cau mày.
“Ái chà! Tô Quảng, ông được lắm! Còn bênh người ngoài nữa cơ đấy! Ông có biết tại sao nhà chúng ta nghèo như vậy không? Ông có biết tại sao nhà chúng ta lại bị người ta khinh thường không? Chính là vì cậu ta! Nếu Tiểu Nhu không lấy cậu ta, thì nhà chúng ta sẽ bị người ta ức hiếp như vậy sao?”, Trương Tinh Vũ nổi giận đùng đùng nói.
Bà ta bị bắt nạt, bây giờ không đòi lại được công bằng, đương nhiên trong lòng ấm ức khó chịu. Bây giờ thấy Lâm Chính đến, bà ta liền trút giận lên người anh.
Lâm Chính cau mày.
Tô Quảng vội đứng lên nói: “Tinh Vũ, chuyện này sao có thể trách Tiểu Chính được chứ? Huống hồ bây giờ Tiểu Chính cũng coi như có chút bản lĩnh rồi, ít nhất vẫn có chút quan hệ. Bà đừng coi thường cậu ấy nữa, chẳng phải cậu ấy cũng quen biết với Chủ tịch Lâm sao? Tiểu Chính, cậu đừng chấp bà ấy”.
“Quan biết? Hừ, ông còn chưa hiểu sao? Dù là nhà họ Từ hay nhà họ Ninh, sở dĩ bọn họ quen biết Lâm Chính đều là nhờ Chủ tịch Lâm!”, Trương Tinh Vũ hừ lạnh.
“Bà nói vậy là sao?”, Tô Quảng ngạc nhiên hỏi.
“Sao tôi lại lấy phải một người ngu ngốc như ông chứ? Nhà họ Từ cũng biết Chủ tịch Lâm thích Tiểu Nhu, nên nể mặt Chủ tịch Lâm. Còn Chủ tịch Lâm làm quen với cậu ta cũng là muốn nhân cơ hội tiếp xúc với Tiểu Nhu. Ông tưởng Lâm Chính có quan hệ thật sao? Đó là vì Tiểu Nhu nên người ta mới cho cậu ta chút mặt mũi, nếu không có Tiểu Nhu nhà ta, ông nghĩ cậu ta là cái thá gì chứ?”, Trương Tinh Vũ cười khẩy.
“Nhưng… nhưng… Tinh Vũ, lần trước ở công ty, chẳng phải Chủ tịch Lâm đã nói là sẽ không cưới Tiểu Nhu sao?”, Tô Quảng ấp úng nói.
“Chắc là Tiểu Nhu đã làm chuyện gì khiến Chủ tịch Lâm không vui, nên cậu ấy mới nói vậy thôi. Nếu không tại sao cậu ấy lại đưa nhà cho Tiểu Thiên, để Tiểu Thiên sắp xếp cho Tiểu Nhu vào ở chứ? Điều này cho thấy Chủ tịch Lâm vẫn không quên được Tiểu Nhu!”, Trương Tinh Vũ khẳng định chắc nịch: “Chỉ cần Tiểu Nhu và Chủ tịch Lâm thành đôi, thì cả đời này chúng ta coi như sống sung sướng!”.
Tô Quảng há miệng, còn định nói gì đó, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Thực ra ông ta cũng không thể chắc chắn rốt cuộc Chủ tịch Lâm có thích Tô Nhu hay không, nhưng những lời Trương Tinh Vũ nói cũng có lý.
Lâm Chính chẳng buồn quan tâm đến hai người họ.
Anh xoay người nhìn ngó một lát, đúng lúc Lạc Thiên bước từ phòng làm việc của bác sĩ ra, còn có Tề Trọng Quốc đi cùng.
Lâm Chính lập tức bước tới.
“Thần y Lâm?”.
Tề Trọng Quốc sáng mắt lên, dáng vẻ kích động đi tới.
“Sao bác sĩ Tề lại gọi Tiểu Chính là thần y Lâm nhỉ? Ông ấy không biết ba chữ thần y Lâm này có ý nghĩa gì sao?”, Tô Quảng kinh ngạc, thì thào nói.
“Hừ, ông quên rồi sao? Thằng nhãi này có đọc mấy quyển sách y học, nói không chừng bác sĩ Tề chế nhạo cậu ta mà thôi. Lẽ nào ông nghĩ cậu ta là thần y Lâm trong truyền thuyết kia sao? Đừng đùa chứ!”, Trương Tinh Vũ khinh bỉ đáp.
Tô Quảng không nói gì.
“Tình hình của Tiểu Nhu sao rồi?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Trọng Quốc y thuật kém cỏi, cô Tô Nhu… bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm…”, vẻ mặt Tề Trọng Quốc ảm đạm, thở dài nói.
“Chuẩn bị châm bạc, đưa tôi vào đó”, Lâm Chính nói.
“Được! Thần y lâm, mời cậu đi bên này, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu”.
Tề Trọng Quốc vui mừng nói.
Lâm Chính gật đầu, rồi đi vào phòng cấp cứu.
“Ấy, bác sĩ Tề, sao ông lại để cậu ta vào trong đó?”, Trương Tinh Vũ cuống quýt kêu lên.
“Cô Trương, không sao đâu, Lâm Chính vào giúp đỡ thôi, chắc chắn Tiểu Nhu sẽ không sao”, Lạc Thiên vội vàng an ủi Trương Tinh Vũ.
“Nhưng… cậu Lâm Chính kia…”, Trương Tinh Vũ mới nói được mấy từ, thì cánh cửa phòng đã khép lại.
Vào phòng cấp cứu, Lâm Chính lập tức đi tới bàn phẫu thuật.
Do tình huống khẩn cấp, bệnh viện Đông y không chỉ cử các bác sĩ Đông y tới.
Nhưng rõ ràng trình độ chữa trị của bệnh viện Đông y không bằng bệnh viện Nhân Dân, nên hiệu suất khám chữa bệnh cũng thấp hơn rất nhiều.
Lâm Chính kiểm tra qua loa cho Tô Nhu, khi nhìn thấy vết thương ở bụng cô, sắc mặt anh liền trở nên lạnh lẽo.
Anh không nói gì, chỉ nhận châm bạc Tề Trọng Quốc đưa cho, rồi cắm từng châm xuống.
Nửa tiếng trôi qua, Lâm Chính lại giơ tay xoa bóp cho Tô Nhu.
Chỉ thấy lòng bàn tay anh có một lớp khí tức mỏng đang quấn quanh, sau đó mỗi lần anh xoa bóp, những khí tức này lại như có như không chui vào cơ thể Tô Nhu.
Tề Trọng Quốc nhìn rất chăm chú.
“Đây… đây là thủ pháp xoa bóp gì vậy?”, ông ta kinh ngạc hỏi.
Lâm Chính không trả lời.
Một lát sau, anh dừng lại, bình thản nói: “Được rồi đấy, đi bốc thuốc đi, lấy kim tiền thảo Quảng Đông, hoắc hương, địa nhĩ thảo, hoa thiên nhật, nhân sâm tán thành bột, hòa với nước cho cô ấy uống, mỗi ngày ba lần, làm ngay đi”.
“Được”, Tề Trọng Quốc gật đầu lia lịa.
“Đúng rồi, sắp xếp một phòng bệnh tốt nhất cho vợ tôi nghỉ ngơi”.
“Yên tâm đi thần y Lâm, phòng bệnh hiện giờ cô ấy nằm là phòng tốt nhất của bệnh viện chúng tôi rồi”, Tề Trọng Quốc cười đáp.
“Làm phiền rồi”.
“Không có gì, thần y Lâm khách sáo quá”, Tề Trọng Quốc chạy đi.
“Họ Lâm kia, tôi nói cho cậu biết, nếu Tiểu Nhu có mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho cậu đâu”, Trương Tinh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Chính phớt lờ bà ta, chỉ nói với Lạc Thiên: “Yên tâm đi, cô ấy không sao, tiếp theo chỉ cần yên tâm dưỡng thương thôi”.
“Tốt quá”.
Lạc Thiên vỗ ngực.
Tô Quảng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Thiên, cô nói cho tôi biết, rốt cuộc trước đó đã xảy ra chuyện gì?”.
“Haizz…”
Lạc Thiên bất đắc dĩ thở dài, rồi kể lại tường tận mọi chuyện xảy ra ở Hào Tình Thế Kỷ.
Lâm Chính nghe xong, sắc mặt càng ngày càng lạnh lùng.
“Lâm Chính, Tiểu Nhu… đã chịu khổ quá nhiều rồi…”, Lạc Thiên thở dài nói.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô ấy phải chịu tổn thương nữa”, Lâm Chính khàn giọng đáp.
“Nhưng anh không yêu cô ấy, cô ấy cũng chưa bao giờ yêu anh cả”, Lạc Thiên bỗng ma xui quỷ khiến nói ra một câu.
Cô ấy vừa dứt lời, Lâm Chính ngây ra, Lạc Thiên cũng ngây ra.
Cô ấy quay mặt đi, không nói lời nào, nhưng ánh mắt có chút thương cảm và hoảng hốt.
Lâm Chính trầm mặc một lát, bình thản nói: “Thực ra tôi là người rõ hơn ai hết, nhưng… dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng, tôi nên gánh vác trách nhiệm của một người chồng!”.
Lạc Thiên nghe thấy thế, khóe miệng khẽ nhếch, một lúc sau nở nụ cười nhẹ, đang định nói gì đó thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói.
“Xin hỏi cậu là cậu Lâm sao?”.
Lâm Chính hơi sửng sốt, ngoảnh sang nhìn, mới phát hiện một người đàn ông mặc vest đang đứng bên cạnh.
“Có chuyện gì sao?”.
“Chào cậu Lâm, ông chủ chúng tôi muốn gặp cậu”, người đàn ông mặc vest nói.
“Ông chủ các anh là ai?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Chủ tịch của Hào Tình Thế Kỷ!”, người đàn ông đáp.