Chương 3743
“Mẹ”
“Con bớt nói linh tinh lại. Nghe đây, lập tức gọi điện cho thần y Lâm. Bảo cậu ấy giải quyết vấn đề này! Bọn họ lẽ nào có máu mặt hơn thần y Lâm? Con mau gọi điện thoại đi”.
“Mẹ…Dương Hoa còn biết bao nhiêu việc. Tin tức về Huyền Y Phái lẽ nào mẹ cũng chưa từng nghe? Thần y Lâm làm gì có thời gian cho chúng ta. Con không muốn gây thêm phiền phức cho họ nữa”, Tô Nhu lập tức từ chối.
“Vậy con muốn trơ mắt ra nhìn nhà mình bị phá sản phải không? Muốn mẹ nhảy lầu chứ gì?”, Trương Tinh Vũ trố tròn mắt.
“Mẹ, con không có ý đó…”
“Con có gọi điện hay không? Con không gọi thì giờ mẹ sẽ kéo cửa xe nhảy xuống luôn”, nói xong Trương Tinh Vũ đặt tay lên cửa xe.
“Bà làm cái gì vậy?”, Tô Quảng vội vàng ngăn lại.
“Ông đừng động vào tôi”, Trương Tinh Vũ trợn ngược mắt. Tô Quảng run rẩy, không biết phải làm sao.
“Các người làm cái gì thế?”, người đàn ông lái xe cảm nhận được tình hình không ổn bèn quay lại hỏi. Nhưng tất cả đều ngó lơ ông ta.
Tô Nhu sợ tới mức mất vía, vội vàng nói: “Mẹ đừng kích động…con…con gọi là được chứ gì?”
“Vậy con mau gọi đi”, Trương Tinh Vũ vội nói. Tô Nhu bất lực đành phải lấy điện thoại ra.
Cô do dự nhưng cuối cùng vẫn bấm số. Thế nhưng khi vừa ấn thì.
Reng reng…Điện thoại của Lâm Chính đổ chuông. Lâm Chính đành phải lấy máy ra ấn nút nghe.
“Chủ tịch Lâm, xin lỗi đã làm phiền”, Tô Nhu thận trọng nói. Tuy nhiên một giây sau, giọng nói bên kia vọng tới.
“Không có gì phiền cả vì anh cũng đang ngồi trong xe”.
Dứt lời, bầu không khí trở nên im bặt.
Ngoài cảnh sát ra, tất cả mọi người đều quay qua nhìn Lâm Chính.
Ai cũng sững sờ. Tô Nhu há hốc miệng. Trương Tinh Vũ và Tô Quảng cũng trợn tròn mắt. Một lúc lâu sau, bọn họ mới hoàn hồn.
“Điện thoại của chủ tịch Lâm sao lại nằm trong tay anh”, Tô Nhu hỏi.
“Tô Nhu, tới nước này rồi mà em còn không tin anh là chủ tịch Lâm sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Được rồi Lâm Chính, anh đừng nói nữa. Anh và chủ tịch Lâm vốn là hai khuôn mặt. Rốt cuộc anh sao vậy? Tự nhiên lại nói ra mấy lời này?”, Tô Nhu tức giận nói. Giờ là lúc nào rồi mà Lâm Chính còn nói đùa được chứ?
“Tô Nhu, sao em không tin anh?”, Lâm Chính chau mày. Anh lấy châm ra định đâm vào cổ mình.
Có thể điều này sẽ gây ra cú sốc và họ sẽ không chấp nhận được. Nhưng Lâm Chính thật sự không muốn giấu nữa. Đúng lúc này, chiếc xe đột nhiên dừng lại. Cửa xe được mở ra. Vài người lôi mấy người Lâm Chính ra.
“Các người làm gì vậy?”
“Thả chúng tôi ra”, Trương Tinh Vũ giãy giụa. Lâm Chính lúc này đã tức giận thật sự. Rốt cuộc đối phương là ai, tại sao lại ép người quá đáng như vậy chứ?
“Được, để tôi xem xem các người là thần thánh phương nào!”, Lâm Chính thầm nhủ rồi đi theo bọn họ.
Sau khi hỏi cung, chẳng có gì nghi ngờ, mấy người Lâm Chính được yêu cầu trong 24 giờ phải gom đủ một triệu tệ bồi thường cho người có tên là cậu Nông. Nếu không thì sẽ bị nhốt ở đây ít nhất một năm. Bọn họ không ngờ chạy tới Bồ Thành lánh nạn rồi mà vẫn còn gặp phải chuyện này.