Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3747



Chương 3747

“Biết! Là Nông Hào – cậu chủ của Bồ Thành”.

“Nông Hào là ai?”

“Ôi trời? Đến cả Nông Hào mà cậu cũng không biết à? Đó là người thừa kế của nhà họ Nông đấy? Là số một ở Bồ Thành chúng tôi”, người tài xế giơ ngón cái lên.

“Lợi hại vậy cơ à? Giờ là thời đại nào rồi mà nhà họ Nông còn dám vô pháp vô thiên như vậy chứ? Bọn họ không sợ sao?”

“Sợ gì cơ? Ở đây xa xôi, huống hồ thế lực nhà họ Nông mạnh như vậy, ở Bồ Thành này họ sợ ai được chứ?”, người tài xế cười. Lâm Chính gật đầu, đẩy cửa xe bước xuống.

“Đây là điện thoại của tôi. Nếu chơi đủ rồi có thể gọi điện cho tôi nhé”, người tài xế đưa ra một tấm danh thiếp.

Lâm Chính nhận lấy rồi bước vào trong.

“Chào anh, mời anh đưa ra thẻ hội viên. Nếu như không phải hội viên ở đây thì không thể vào trong được”, một người ở cửa lập tức chặn Lâm Chính lại, nghiêm giọng.

“Tôi tới tìm người, tìm ông chủ của các người”, Lâm Chính nói.

“Tìm ông chủ của chúng tôi?”

Người kia giật mình sau đó bèn nói: “Đợi chút”

Nói xong người này lấy điện thoại ra. Một lúc sau: “Sếp của chúng tôi rất bận, không có thời gian gặp anh. Nếu như gặp thì anh gọi vợ anh tới”. Người này cười quỷ dị.

Rõ ràng bọn họ đã đoán ra được. Có lẽ trước đây cậu Nông cũng đã làm không ít chuyện như thế…

“Ông chủ của các anh, thật sự không gặp tôi à?”, Lâm Chính chau mày.

“Nhóc, ông chủ của chúng tôi đã nói rất rõ rồi. Tôi cũng đã rất lịch sự rồi. Đừng có vênh mặt lên nữa. Mau cút đi, không tôi đập chết đấy”, người này có vẻ đã mất kiên nhẫn.

Lâm Chính siết chặt nắm đấm, đang định xông vào. Đúng lúc này, một chiếc siêu xe đỗ ngay cạnh đó. Sau đó vài thanh niên bước xuống. Trong đó có một người mà Lâm Chính đã gặp, cô gái nóng bỏng trước đó trên đường cao tốc.

“Ồ, trông quen quá. Sao anh tới đây? Lẽ nào tới cầu xin cậu Nông?”, cô gái nheo mắt, nhìn Lâm Chính và mỉm cười.

“Xin lỗi cô Thái, tôi sẽ đuổi người này đi ngay”, người đứng ở cửa cúi người nói.

“Đuổi đi? Sao vậy? Cậu Nông không chịu gặp anh ta à?”, cô gái hỏi.

“Vâng…Cậu Nông hôm nay đang tiếp vài người bạn, có lẽ không có thời gian gặp mấy kẻ này”.

“Vậy chẳng phải sẽ khiến anh ấy mất đi rất nhiều hứng thú sao?”, cô gái mỉm cười nhìn Lâm Chính: “Vào với tôi, anh muốn nói gì thì cứ nói”.

Nói xong, cô gái bước vào trước. Lâm Chính suy nghĩ rồi cũng bước vào chẳng chút khách khí.

Câu lạc bộ thật sự được trang hoàng rất xa hoa, sàn nhà đều được lát bằng gạch thủy tinh đặc biệt, tỏa sáng lấp lánh. Hai bên hành lang dài treo các bức tranh của các bậc thầy trong và ngoài nước từ xưa đến nay, vô cùng thú vị. Mười mấy người đẹp đường cong tinh xảo có thể sánh với người mẫu, mặc trang phục gợi cảm giống nhau, đứng ở hai bên hành lang.

Khi nhìn thấy người phụ nữ đanh đá đi vào, bọn họ lập tức cúi đầu khom lưng.

“Xin chào cô Thái!”.

Nhưng người phụ nữ không nhìn lấy một cái, chỉ đi đến phòng ở trong cùng, đợi ở trước cửa phòng. Dường như lúc này cô ta mới nhớ tới Lâm Chính, chợt dừng bước, lên tiếng: “Đúng rồi, dẫn người này đến phòng bên cạnh, đợi tôi chào hỏi bọn họ xong sẽ tiếp đãi vị khách này thật tốt”.

Nói xong, người phụ nữ hiên ngang đi vào phòng.

“Mời anh đi bên này”, người đẹp bên kia cung kính nói với Lâm Chính.