Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 377



Điện thoại tắt máy. Tào Uy ngồi phịch xuống ghế, cả người run lên cầm cập. Đầu ông ta như bị úng nước, sủi lên òng ọc. 

“Sao lại như thế này chứ…", Tào Uy không ngừng lầm bầm. 

“Thưa ông, sức mạnh của thần y Lâm…khủng khiếp đến vậy sao?”, một người từ trong bóng tối bước ra, lên tiếng. 

Tào Uy giật mình, chẳng buồn giải thích chỉ lập tức hét lên: “Mau, mau thu dọn, rời khỏi đây trước 12 giờ. Mau lên”. 

“Thưa ông…thật sao ạ?”, người này trầm giọng. 

“Bớt nói nhảm lại, mau!” 

Người này không nói gì, chỉ lui vào bóng tối. Chỉ trong vòng 30 phút, 30 cuộc điện thoại đã được gọi đi từ tòa nhà. Tào Uy không dám chần chừ, gọi ngay cho võ quán Mãn Thị. 

“Sếp Tào, sao thế?” 

Mãn Thương Thạch nói bằng giọng ung dung qua điện thoại. 

Người luyện võ luôn ngủ một khung giờ cố định. Muộn thế này rồi có lẽ ông ta cũng đang ngủ nên không thích có người quấy rầy. 

“Ông hai Mãn, tôi hỏi ông, các người cử người đi xử thần y Lâm chưa?”, Tào Uy nóng ruột hỏi. 

“Rồi”, Mãn Thương Thạch hờ hững đáp lại. 

“Mau kêu bọn họ quay về đi, không đụng được vào Lâm Chính đâu”, Tào Uy hét lên. 

Dứt lờ, Mãn Thương Thạch giật mình, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Ông Tào, ý ông là gì, một thằng bác sĩ Đông y mà nhà họ Mãn chúng tôi không động vào được sao?” 

“Đó không phải là bác sĩ bình thường đâu. Sau lưng cậu ta là cả một nguồn sức mạnh cực kỳ khủng khiếp”, Tào Uy cuống lắm rồi. 

“Là sức mạnh gì?”, Mãn Thương Thạch lập tức hỏi. 

“Điều này…tôi không thể nói, nhưng dù sao thì người đó cũng không dễ gây sự”, Tào Uy trầm giọng. 

“Ha ha, Tào Uy, ông nói thú vị ghế. Người đó không dễ dây dưa? Vậy nhà họ Mãn chúng tôi thì dễ chắc? Ông coi chúng tôi là gì vậy?”, Mãn Thương Thạch cười lạnh lùng. 

Tào Uy không biết phải trả lời thế nào. Ông ta vốn định mặc kệ chuyện này, thế nhưng bến đó mà truy cứu tới cùng thì ông ta cũng phải chịu trách nhiệm. Vì vậy ông ta vẫn đành phải làm gì đó. 

“Thôi bỏ đi, sếp Tào gọi điện muộn như thế này tôi cũng biết. Mãn Thương Thạch tôi cũng không phải là người không biết điều. Tôi hứa, tôi không động đến cậu ta, nhưng tôi cũng hi vọng chuyện này chỉ tới đây mà thôi”, Mãn Thương Thạch thản nhiên đáp lại. 

“E…e rằng không được, chắc chắn thần y Lâm sẽ truy cứu chuyện này đến cùng…”, Tào Uy chần chừ. 

“Lại ý gì nữa vậy”, Mãn Thương Thạch nâng tông giọng. 

“Ông…ông đại diện cho nhà họ Mãn…tới xin lỗi thần y Lâm thì chuyện này mới coi như xong, tôi nghĩ vậy…”, Tào Uy mím môi, 

“Ông điên rồi Tào Uy”, Mãn Thương Thạch đứng bật dậy, gầm lên. 

“Ông hai Mãn. Tôi vì muốn tốt cho nhà họ Mãn”. 

“Vậy ông nói cho tôi biết, đứng sau tên đó là thế lực nào?”, Mãn Thương Thạch gào lên. 

“Điều này…”, Tào Uy lắp bắp. 

Mãn Thương Thạch hừ giọng: “Tào Uy, tôi nói cho ông biết, người mà ông sợ, nhà họ Mãn tôi đếch sợ. Tôi có thể không làm gì nhưng bắt chúng tôi cúi đầu à? Xin lỗi! Đây không làm được! Hơn nữa, đã nói tới mức này rồi, ông tưởng nhà họ Mãn chúng tôi sợ thật sao? Hôm nay đừng nói là Tào Uy, đến cả ông trời có tới thì tôi cũng sẽ không tha cho cái thằng họ Lâm đó. Tào Uy, ông biết điều một chút, đừng để tôi xử lý cả ông nữa, ha!” 

Nói xong, Mãn Thương Thạch lập tức cúp máy. Tào Uy nghe thấy vậy thì cứng đơ người, mặt tối sầm. 

“Thưa ông…”, giọng nói bên cạnh kêu lên. 

“Lập tức chuẩn bị xe tới tập đoàn Dương Hoa”. 

… 

Lâm Chính không biết là Tào Uy sẽ tới. Anh không có hứng thú với ông ta. Sau khi giải quyết xong sự việc, anh định ra ngoài đi ăn đêm rồi ở lại công ty ngủ. Thế nhưng vừa bước xuống thì anh đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc bước ra. 

“Anh rể” 

Người này dường như để ý thấy Lâm Chính nên hô lên đầy vui mừng và nhảy chân sáo lại ôm lấy cánh tay anh. 

Lâm Chính khựng người, nhìn Tô Tiểu Khuynh mới ý thức được là anh vẫn chưa thay đổi khuôn mặt, vẫn giữ nguyên như lúc ở nhà họ Tô. 

“Tiểu Khuynh, sao em lại ở đây?”, Lâm Chính cười nói. 

“Hôm nay bạn em sinh nhật nên bọn em ra ngoài chơi”, Tô Tiểu Khuynh cười nói. 

“Chơi sao?” 

Lâm Chính nhìn đồng hồ, chau mày: “Sắp 10 giờ rồi mà còn không mau về nhà?” 

Tô Tiểu Khuynh nghe thấy vậy thì bỗng xị mặt, lắc đầu: “Em…về muộn chút mà…" 

“Hả?”, Lâm Chính nhạy cảm nhận ra vẻ khác thường trên khuôn mặt cô bé. 

Nhưng anh cũng hiểu. Từ sau khi kế hoạch của bà cụ Tô bị thất bại, nhà họ Tô có thể nói là rơi từ trên xuống, khó mà đứng dậy được ở Giang Thành. 

Nghe nói bà cụ cũng đã đổ bệnh, không dậy nổi. Phần lớn người trong nhà họ Tô đều đang nhăm nhe vào khối tài sản còn lại, chuẩn bị chia chác và bỏ đi. 

Cả gia tộc biến động thì sao mà Tô Tiểu Khuynh không bị ảnh hưởng cho được. Thế nhưng Lâm Chính cũng chẳng có gì thương xót nhà họ Tô. Tự làm tự chịu thôi. Bọn họ vốn được cho rất nhiều cơ hội cơ mà. 

“Tiểu Khuynh, đứng ngây ra đó làm gì? Mau tới đây đi?”, lúc này một giọng nói mất kiên nhẫn vang lên. 

Lâm Chính nhìn theo thì thấy mấy cô cậu với khuôn mặt non choẹt như học sinh đứng đó. Nhưng ngoài ra cũng có vài người thanh niên, tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ, ăn mặc trông vô cùng thời thượng. 

“Biết rồi Lý Hào, tới ngay đây”, Tô Tiểu Khuynh hét lên, tiếp tục nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt chờ đợi: “Anh rể, anh đi hát cũng bọn em đi?” 

“Đi hát?” 

“Anh rể, xin anh đấy. Bọn em không chơi muộn lắm đâu. Anh đi với bọn em đi”, Tô Tiểu Khuynh nũng nịu. 

Lâm Chính vốn định từ chối nhưng thấy cũng đang rảnh, hơn nữa không chịu nổi vẻ nũng nịu của Tô Tiểu Khuynh nên đã đồng ý: “Thôi được, chỉ cần bạn của em không phản đối thì anh sẽ đi cùng mọi người”. 

“Bọn họ không đâu! Đi thôi”. 

Tô Tiểu Khuynh hô lên đầy phấn khích và kéo tay Lâm Chính đi. Thấy Tô Tiểu Khuynh cầm tay một người đàn ông thì mấy người phía bên này tái mặt. 

“Tiểu Khuynh, người này là?”, một cậu nhóc trông khá khôi ngôi bước lên mỉm cười hỏi. 

“Anh ấy là anh rể của mình Lâm Chính”, Tô Tiểu Khuynh giới thiệu. 

“Lâm Chính sao?” 

Mấy người sững sờ, vội đưa mắt nhìn nhau. Rõ ràng là bọn họ từng nghe qua về chàng rể danh tiếng lẫy lừng này. 

“Là cái tên bỏ đi đó à?” 

“Tiểu Khuynh, sao cậu lại gọi anh ta đến vậy?” 

“Tiểu Khuynh, ý cậu là gì?” 

“Hừ, còn không hiểu sao? Tiểu Khuynh sợ cậu có ý đồ với cô ấy nên gọi theo vệ sĩ đấy.” 

“Nhưng cũng không tới mức gọi cái thứ bỏ đi này chứ”. 

Mấy người đằng sau tiếp lời. Mặc dù họ nói khá nhỏ nhưng Lâm Chính đều nghe thấy rõ. 

Lúc này, điện thoại của anh đổ chuông. Lâm Chính liếc nhìn rồi nghe máy. 

“Chủ tịch Lâm, Tào Uy muốn gặp anh. Ông ta đang trên đường tới rồi, không biết anh có muốn gặp hay không ạ?” 

“Nói với ông ta, tôi không có hứng”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại rồi tắt máy.