Chương 3777
Ba người Tô Quảng, Trương Tinh Vũ và Tô Nhu được sắp xếp ăn cơm ở nhà hàng bên cạnh công ty.
Tâm trạng Trương Tinh Vũ rất tốt, sau một phen hú vía, bà ta được an ủi không ít, ăn uống cũng thấy ngon miệng. Cộng thêm “Chiến Hổ 2” sắp công chiếu, theo bà ta thấy, đây lại là cơ hội tốt để bà ta nở mày nở mặt, không chỉ vì nữ chính của “Chiến Hổ 2” là người nhà họ Tô, mà bên đầu tư Chủ tịch Lâm còn là con rể tương lai của bà ta nữa.
Tô Quảng thì không quan tâm lắm, mắt vẫn cứ dán vào điện thoại.
Còn Tô Nhu tâm sự ngổn ngang, một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm hồn treo ngược cành cây.
“Hóa ra mọi người ở đây à?”.
Lâm Chính đẩy cửa bước vào nhà hàng.
“Cậu đi đâu mà lâu vậy?”, Trương Tinh Vũ liếc mắt nhìn anh.
“Xong việc rồi hả?”, Tô Quảng hỏi.
“Xong rồi ạ”, Lâm Chính gật đầu.
“Hừ, đương nhiên rồi, Chủ tịch Lâm đã đến rồi, sao đến lượt cậu chứ?”, Trương Tinh Vũ cười khẩy, uống một ngụm rượu vang.
Lâm Chính hơi nhíu mày, không nói gì.
Đúng lúc này, Tô Nhu bỗng đứng phắt dậy.
“Lâm Chính, anh ra đây với em một lát, em có chuyện muốn nói với anh”.
“Sao vậy?”.
“Anh ra đây với em một lát”.
Vẻ mặt Tô Nhu chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, sau đó đi ra khỏi nhà hàng.
Lâm Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Tô Nhu tỏ thái độ như vậy.
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh thực sự không biết mình đã làm sai chuyện gì.
Anh chần chừ một lát rồi vẫn ra khỏi nhà hàng.
Tô Nhu đứng ở ven đường, tay cầm điện thoại, nhìn dòng xe qua lại, vẻ mặt vẫn phức tạp như vậy, lúc thì nhíu mày, lúc thì cúi mặt.
Lâm Chính nhíu chặt mày, cảm giác đã có chuyện xảy ra.
“Sao thế?”, anh bước tới, không nhịn được hỏi.
“Anh giải quyết chuyện này thế nào vậy?”, Tô Nhu ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng hỏi.
“Chẳng phải anh đã nói rồi sao? Anh có mấy người bạn ở Bồ Thành, anh nhờ bọn họ giúp đỡ”, Lâm Chính đáp.
“Sao em không biết anh có bạn ở Bồ Thành?”.
“Tiểu Nhu, hình như em không biết nhiều về anh”.
“Đúng vậy, mọi thứ về anh đều rất thần bí, em chỉ biết anh đến từ Yên Kinh, nếu không phải ông nội ép em lấy anh, thì chúng ta cũng sẽ không thành vợ chồng”.
“Đang yên đang lành, sao em lại nói chuyện này?”.
“Lâm Chính, em chỉ muốn nói, anh đã giúp em rất nhiều, nhưng có những việc em không muốn để một mình anh gánh vác”.
“Chẳng phải mọi người vẫn luôn nghĩ anh là một thằng ở rể vô dụng sao?”, Lâm Chính không khỏi cười đáp.