Chương 3787
Khi hắn vừa định ra tay, máu đột nhiên bắn tung tóe.
Một cơn đau thấu tim truyền tới từ cánh tay.
Adam run rẩy cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện tay cầm dao của mình… không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất, mà bên cạnh hắn là một người đàn ông mặc áo choàng màu đen.
“Cái gì?”.
Adam vô cùng ngạc nhiên.
Đám người nhìn quanh, phát hiện trong bức tường người của bọn họ xen lẫn nhiều bóng người có thân hình quái dị.
Những người đó đã bao vây Tô Nhu xung quanh.
Tô Nhu vừa rơi vào cảnh nguy hiểm, bây giờ đã được Lâm Chính bảo vệ.
“A!”.
Bọn họ sợ đến mức la lên thất thanh.
Bọn họ đã bao giờ nhìn thấy những người giống như ma quỷ này?
“Bọn họ là ai?”.
“Cứu… Cứu mạng…”.
“Quỷ! Bọn họ là quỷ…”.
Những giọng nói run rẩy vang lên không dứt.
Tất cả mọi người đều vô cùng hoảng sợ.
Ngay cả Tô Nhu cũng giật mình.
Lâm Chính đi tới, kéo Tô Nhu ra khỏi đám đông, bình tĩnh nhìn gã tóc mào gà.
“Anh nói anh đã điều tra tôi, vậy anh có biết bọn họ là ai không?”.
Vẻ mặt tóc mào gà thay đổi liên tục, nhìn những người như ma này, đột nhiên nghĩ tới gì đó, ôm cánh tay, nghiến răng nói: “Tao nhớ ra rồi, thời gian trước có người nói Học viện Huyền Y Phái có ma, sau này thanh minh đó là nhân viên, nhưng cho đến nay vẫn không biết những nhân viên “ma quỷ” đó là ai, lẽ nào… là bọn họ?”.
“Phải, bọn họ vốn là hộ vệ bên cạnh tôi, nhưng thời gian trước tôi có việc gấp cần xử lý, nên đã để bọn họ ở lại học viện làm an ninh! Lần này Tiểu Nhu xảy ra chuyện, tôi bèn dẫn theo bọn họ đến đây”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Vẻ mặt đám người tóc mào gà vô cùng phức tạp.
“Tiểu Nhu, cô không sao chứ?”, Lâm Chính không quan tâm đ ến bọn họ, lên tiếng.
“Tôi không sao, Chủ tịch Lâm, lần này may nhờ có anh…”, Tô Nhu cảm thấy áy náy.
“Không sao thì tốt, dù sao cũng không đến muộn”.
“Nhắc tới, Chủ tịch Lâm, sao anh biết tôi ở đây?”.
“Hơ… Tôi nhận được điện thoại của Lâm Chính…”.
“Là thế à… Lần này tôi hiểu lầm Lâm Chính rồi, tôi phải xin lỗi anh ấy đàng hoàng mới được”, Tô Nhu lộ ra ánh mắt áy náy.
Sau khi biết mình bị người ta lừa, Tô Nhu cảm thấy bất an, nghĩ tới những lời mình nói với Lâm Chính trước kia, cô lại vô cùng đau khổ.
Nhưng có một chuyện cô vẫn tin chắc, đó là Lâm Chính không phải Chủ tịch Lâm.
Mặc dù Chủ tịch Lâm này là giả, nhưng Mã Hải không thể nào là giả. Mã Hải đã phủ nhận, đương nhiên cô sẽ không tin…