Chương 3813
“Hả?”.
Tài xế sợ đến mức toàn thân run rẩy, lập tức nhảy dựng lên định bỏ chạy.
Nhưng chạy chưa được bao xa thì ánh sáng lạnh lẽo lại lóe lên.
Sau đó đầu của tài xế liền lìa khỏi cổ, chết thảm tại chỗ.
Còn Thang Hắc Sa thì đã sợ đến xanh mặt.
Sau lưng ông ta vang lên tiếng bước chân khẽ khàng.
Ông ta khó nhọc ngoảnh lại.
Chỉ thấy Lâm Chính vừa chỉnh trang bộ vest trên người, vừa đi về phía ông ta…
Mấy ảnh ngự đứng sau lưng Lâm Chính.
Bộ giáp sắt trên người bọn họ đều bị máu tươi nhuộm đỏ, trường kiếm trong tay vẫn đang nhỏ máu.
Thang Hắc Sa mở to hai mắt, đôi môi tái nhợt, khuôn mặt to béo túa mồ hôi ròng ròng.
“Không thể nào… Không thể nào… Không thể nào… Tuyệt đối không thể nào…”, Thang Hắc Sa run rẩy chỉ vào Lâm Chính: “Sao… sao cậu đã ra đây rồi? Người của tôi đâu? Bát đại chiến vương và tứ đại tông sư của tôi đâu? Các thành viên của bang Hắc Sa đâu?”.
“Chết cả rồi”.
Lâm Chính lại châm một điếu thuốc, khàn giọng đáp.
“Không thể nào!”.
Thang Hắc Sa gào lên: “Sao cậu có thể giết hết bọn họ trong thời gian ngắn như vậy chứ? Tôi không tin! Chắc chắn là cậu đang lừa tôi!”.
Ông ta đã tận mắt chứng kiến thực lực của những chiến vương tông sư kia, bọn họ có thể dùng một tay nâng cả chiếc ô tô, một quyền phá vỡ sắt thép, ai nấy đều như siêu nhân.
Nhưng những người này lại bị thần y Lâm giải quyết trong chớp mắt?
Ông ta không thể chấp nhận được việc này.
Lâm Chính không nói gì, chỉ động đậy ngón tay.
Người ở phía sau lập tức ném rất nhiều vật hình tròn có màu đỏ tươi tới.
Đó là… đầu của bát đại chiến vương và tứ đại tông sư của bang Hắc Sa…
Thang Hắc Sa ngẩn ra.
Con át chủ bài của ông ta.
Lực lượng chiến đấu mạnh nhất của ông ta.
Trước mặt thần y Lâm… chẳng là cái thá gì cả…
Rốt cuộc thần y Lâm này có thực lực mạnh đến mức nào?
Lâm Chính đứng trước mặt Thang Hắc Sa, dập tắt điếu thuốc, khàn giọng nói: “Ông đừng trách tôi, thực ra tôi đã không muốn dây vào bang Hắc Sa của các ông rồi, nhưng các ông lại muốn ra tay với tôi, nên tôi chỉ đành hành động trước…”
Lần này thì Thang Hắc Sa đã bị dọa cho phát điên.
Cuối cùng ông ta cũng chịu chấp nhận sự thực này.
“Thần y Lâm, đừng! Cậu đừng làm bừa! Tôi thừa nhận chuyện này là tôi không đúng, tôi sẽ bồi thường cho cậu! Tôi có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cậu, cậu bảo tôi làm gì cũng được! Còn nữa… tôi nói cho cậu biết thần y Lâm, bang Hắc Sa chúng tôi không đơn giản chỉ là một thế lực ở vùng xám Bồ Thành đâu.