Mọi người rời khỏi KTV. Từ đầu tới cuối, ông chủ của Đế Cung không hề xuất hiện. Chắc chắn ông ta biết chuyện xảy ra nhưng không dám ra mặt.
Bởi vì dù là Lâm Chính hay là cậu chủ kia thì ông ta cũng đều không dám động vào. Lúc này cách tốt nhất là giả ngây giả ngô, để cho quản lý Trình giải quyết.
Lâm Chính chỉ biết thở dài, ông chủ của Đế Cung đúng là một kẻ giảo hoạt…
Cậu Lôi, Khương Vượng lần lượt chuồn đi mất. Chắc chắn bọn họ sẽ không bao giờ quên sự việc xảy ra buổi tối ngày hôm nay. Bọn họ chắc chắn sẽ không dám động vào Tô Tiểu Khuynh nữa.
Lâm Tử Ngữ vẫn chưa rời đi mà chỉ nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt sáng như sao.
“Mình sao cơ?", Tô Tiểu Khuynh cảm thấy không hiểu.
“Cậu còn giả vờ vô tội à? Anh rể cậu giỏi giang như vậy mà cậu giấu kỹ quá cơ. Hừ, sợ bọn mình cướp mất anh rể của cậu à?”
“Mình…mình cũng không biết mà…”
Tô Tiểu Khuynh tỏ vẻ bất lực. Cô bé lần đầu tiên thấy Lâm Chính ra tay. Cô nào ngờ, anh rể ăn bám nhà mình là đánh nhau giỏi như vậy, đến cả một kẻ mạnh như người khổng lồ nhỏ mà anh cũng có thể nhấc lên một cách dễ dàng. Đúng là siêu nhân.
“Hầy, chỉ đáng tiếc anh rể đã có chị cậu rồi, nếu không chắc chắn mình sẽ không bỏ qua đâu”, Lâm Tử Ngữ tỏ vẻ thương cảm.
Cô ta đã từng gặp Tô Nhu và cũng biết là mình không thể sánh được với đại mỹ nhân như Tô Nhu. Tô Tiểu Khuynh khựng người, không nói gì, đôi mắt chỉ ánh lên vẻ đơn độc.
“Chủ tịch Lâm, phía bên nhà Mặc có cần tôi đi chào hỏi một tiếng không?”, Tào Uy khúm núm lên tiếng.
“Không cần đâu, nếu như chào hỏi mà có tác dụng thì sao cậu chủ đó lại đánh ông thành ra như thế này chứ? Rời khỏi Giang Thành đi”, Lâm Chính nói.
“Vậy chủ tịch Lâm, sự hiểu lầm trước đó…cậu xem…”, Tào Uy thận trọng hỏi.
“Để xem thái độ của ông sau này thế nào”, Lâm Chính buột miệng nói.
Câu nói đó khiến Tào Uy cảm thấy như trút được gánh nặng. Tào Uy vội vàng cúi gập người và rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một người đi đường cúi gằm đầu đột nhiên tông trúng Lâm Chính.
“Này, đi đường không có mắt à?”, người này bước loạng choạng, lập tức quay đầu lại trừng mắt với Lâm Chính.
“Hình như đằng ấy không nhìn thấy đường đấy chứ?”, Lâm Chính chau mày.
Tào Uy nhìn người này chăm chăm rồi bỗng nhận ra điều gì đó bèn hét lên: “Các người là người do võ quán Mãn Thị cử tới đúng không?”
Dứt lời người này tái mặt, lập tức tung nắm đấm về phía Lâm Chính. Lâm Chính tức giận hừ giọng. Anh cũng không khách khí, tung nắm đấm đáp trả.
Bụp. Hai cú đấm va chạm.
“Á”.
Người này lập tức hét lên. Năm ngón tay của kẻ này bị Lâm Chính bẻ ngược.
“Người nhà họ Mãn khùng rồi. Tôi đã cảnh cáo mà vẫn không chịu tỉnh ngộ! Các người mau dừng tay, dừng lại ngay!”, Tào Uy gào lên.
Thế nhưng vô ích. Người này ôm tay bị thương rồi lại lao lên. Nhưng đúng lúc này tiếng kêu thất thanh vang lên.
“Anh rể cẩn thận”.
Dứt lời, một người đang gọi điện thoại đi ngang qua bỗng rút dao ra, đâm thẳng vào lưng của Lâm Chính.
Tô Tiểu Khuynh nhanh nhạy phản ứng lại, lập tức dang hay tay ra chặn ngay sau lưng Lâm Chính, đỡ nhát dao cho anh.
Lâm Chính co rụt đồng tử, vội vàng đưa tay ra chộp con dao. Mặc dù anh đã kịp thời chộp kịp tay cầm dao của đối phương nhưng đầu mũi dao vẫn rạch một đường vào bụng của Tô Tiểu Khuynh.
Lâm Chính nín thở, lập tức đạp mạnh chân.
“Cút”.
Bụp. Người này bay bật ra đường, đập mạnh vào một chiếc xe và bất tỉnh nhân sự.
“Tiểu Khuynh, em không sao chứ?”, Lâm Chính cuống cuồng, lập tức rút châm ra và đâm nhẹ vào bụng cô bé.
“Em không sao…anh rể, ở đây nguy hiểm quá, chúng ta mau về đi, Tử Ngữ…mau báo cảnh sát”, Tô Tiểu Khuynh ôm vết thương, chau chặt mày, đau tới mức thở gấp.
May mà vết thương không sâu, mặc dù chảy máu nhưng không quá nghiêm trọng. Nhưng dù là như vậy thì Lâm Chính cũng không thể chấp nhận được. Anh nổi giận, cảm giác như muốn nổ tung.
Nhà họ Mãn! Lại là nhà họ Mãn!Xem ra nếu không phản công thì bọn chúng không biết điều.
Lâm Chính như phát khùng, lao về phía mấy người nhà họ Mãn. Anh không nói gì, cứ thế hung hăng đạp hết người này tới người khác.
Bốp! Bốp!…
Lần này anh không hề nương tay nữa, mỗi một cú đạp đều dùng hết sức. Tào Uy đứng bên ngoài có thể nghe thấy rõ tiếng xương gãy vang lên răng rắc.
Không ai ngoài lệ cả, tất cả đều bất tỉnh nhân sự. Người qua đường nhìn thấy cảnh tượng đó bèn hét lên và mau chóng tránh xa. Có người lập tức báo cảnh sát, cũng có người gọi xe cấp cứu.
Lâm Chính giải quyết xong bèn lập tức đưa Tô Tiểu Khuynh tới bệnh viện. Lâm Tử Ngữ cũng vội chạy theo. Còn Tào Uy thì không.
Bởi vì từ giờ đến 12 giờ cũng không còn mấy thời gian nên ông ta để lại cho Lâm Chính một số điện thoại, nếu như Lâm Chính có việc gì cần ông ta làm thì gọi cho ông ta là được.
Lâm Chính không bận tâm, chỉ tức tốc chạy vào bệnh viện để Tô Tiểu Khuynh có thể xử lý được vết thương.
May mà vết thương nhẹ nên chỉ cần băng bó lại là Tô Tiểu Khuynh đã có thể chạy nhảy được rồi. Lâm Chính gọi điện thoại cho Tô Dư, nghe thấy vậy Tô Dư bèn cuống cuồng chạy tới bệnh viện.
“Tiểu Khuynh, em không sao chứ?”, Tô Dư sợ hết hồn, lập tức ôm chặt lấy Tô Tiểu Khuynh.
“Em không sao, có anh rể nên em rất an toàn luôn”, Tô Tiểu Khuynh mỉm cười.
“Em khiến chị sợ hết hồn đấy, sau này không được chạy linh tinh nữa, rõ chưa?”, Tô Dư đanh mặt.
“Nhưng…”, Tô Tiểu Khuynh định nói gì đó nhưng lại thôi.
“Ừm…”, Tô Dư gật đầu, cô ta cảm ơn Lâm Chính một lần nữa rồi rời khỏi bệnh viện. Lâm Tử Ngữ cũng được đưa về nhà.Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi điện cho Cung Hỉ Vân.
“Chủ tịch Lâm, có việc gì không ạ?”, Cung Hỉ Vân cung kính hỏi.
“Lập tức cử người đi bao vây toàn bộ võ quán của nhà họ Mãn ở Giang Thành cho tôi. Bất cứ người nào cũng không được phép cho ra ngoài”, Lâm Chính nói.
Cung Hỉ Vân nghe thấy bèn nín thở, mơ hồ cảm nhận được điều gì đó: “Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi sẽ lập tức sắp xếp”.
“Giờ tôi lập tức tới nhà họ Mãn”.
Lâm Chính tắt máy, anh tiện thể thăm Tô Nhu rồi rời khỏi bệnh viện, đi tới võ quán của Mãn Thị.
Đồng thời, có một lượng lớn xe tải bắt đầu chạy về hướng võ quán của Mãn Thị.
Những chiếc xe này chạy với tốc độ cực nhanh. Tới trước võ quán, tất cả số xe này đều phanh gấp. Một nhóm đàn ông vạm vỡ bước xuống và vây chặt lấy võ quán.