Vốn dĩ tâm trạng cô ta đã không tốt, bây giờ lại có người dám chọc vào cô ta?
Tuy chỉ là cô bé mới 18, 19 tuổi, nhưng cô ta luyện võ từ nhỏ, cho dù không so được với những thiếu niên thiên tài của võ quán Mãn Thị, nhưng muốn xử lý mấy người trưởng thành thì vẫn dư sức, thế nên ăn nói rất kiêu căng.
Anh Tú vội vàng đứng dậy, đang định tính sổ với người kia.
Nhưng khi đứng dậy và nhìn rõ người kia, cô ta liền sửng sốt.
Đẹp trai quá!
Đây là ai vậy?
Chẳng khác nào mỹ nam bước ra từ trong tranh!
Anh Tú cảm thấy trái tim mình bỗng dưng đập thình thịch, đôi mắt như bị một cục nam châm hút chặt, ngây ra nhìn người trước mắt, quên cả động đậy.
"Cô là người của võ quán Mãn Thị?".
Đúng lúc này, người kia bình thản lên tiếng.
"Phải… Không phải! Tôi không phải…", Anh Tú ngạc nhiên, sau đó lắc đầu.
"Rốt cuộc là phải hay không phải?", người kia nhíu mày.
"Không phải! Tôi thèm vào làm người của võ quán Mãn Thị! Kể cả sau nay cũng vậy!", Anh Tú tức tối đáp.
Nhưng đúng lúc này, bỗng một đám người bước từ bên ngoài vào võ quán Mãn Thị, dẫn đầu là một cô gái trang điểm lòe loẹt.
Cô gái kia nhìn thấy Anh Tú, lập tức giận dữ đi tới, bất ngờ tát cho Anh Tú một cái.
Tốt xấu gì Anh Tú cũng là con nhà võ, phản ứng rất nhanh, lập tức giơ tay lên chặn, cả người cũng lùi lại mấy bước.
"Thường Uyển Nguyệt, chị làm cái gì vậy?".
Anh Tú nhìn rõ người kia, tức giận nói.
"Làm gì à? Cho kẻ lăng loàn như cô một bài học!", Thường Uyển Nguyệt giận dữ nói, sau đó vung tay lên: "Đánh cho tôi!".
"Vâng!".
Người ở phía sau xông lên.
"Dừng tay!".
Anh Tú cuống lên, vội hét: "Thường Uyển Nguyệt, chị bị điên à? Tôi có làm gì chị đâu?".
"Cô không làm gì tôi, nhưng cô làm gì Phúc Tây nhà tôi. Tôi nghe nói con hồ ly tinh nhà cô đến để quyến rũ Phúc Tây. Tôi nói cho cô biết, Phúc Tây là của tôi, hoặc là cô cút ngay cho tôi, hoặc là hôm nay bà đây sẽ lột sạch cô giữa đường", vẻ mặt Thường Uyển Nguyệt dữ tợn nói.
Cô ta cũng mới biết có một cô gái đến cửa nói là muốn gả cho Mãn Phúc Tây.
Nhà cô ta và nhà họ Mãn có chút quan hệ thông gia, hơn nữa cô ta và Mãn Phúc Tây quen biết nhau lâu như vậy, nhưng hai năm gần đây Mãn Phúc Tây mới chấp nhận cô ta. Cô ta vốn tưởng rằng mình có thể gả cho Mãn Phúc Tây, sau đó ăn sung mặc sướng, nhưng không ngờ giữa chừng lại lòi ra Anh Tú, phá hỏng toàn bộ kế hoạch của cô ta. Trong lúc máu nóng bốc lên, cô ta cũng không nghĩ được nhiều như vậy nữa.
Nghe Thường Uyển Nguyệt nói vậy, sắc mặt Anh Tú trở nên vô cùng khó coi.
Người của Thường Uyển Nguyệt cũng không chút do dự, đang định xông tới cho Anh Tú một bài học.
Bỗng dưng bên cạnh có một bóng dáng đi tới.
Anh Tú sửng sốt, ngạc nhiên nhìn người kia, vội nói: "Anh gì ơi, anh mau quay lại đi, anh không phải là đối thủ của bọn họ đâu!".
Anh Tú còn tưởng người này định ra mặt vì mình.
Nhưng dường như người kia không đếm xỉa gì đến cô ta, mà nhìn chằm chằm vào Thường Uyển Nguyệt, nói: "Cô chính là Thường Uyển Nguyệt sao?".
"Anh là ai?".
Thường Uyển Nguyệt nhìn người kia, cũng bị dung mạo của anh làm cho kinh ngạc, nhưng thấy anh đứng cùng Anh Tú, tưởng anh là người của Anh Tú, liền hừ một tiếng: "Anh Tú, tôi đã nói cô là đồ lăng loàn mà, nuôi một thằng trai bao, còn dám đến đây quyến rũ Phúc Tây nhà tôi?".
"Chị…", Anh Tú tức điên lên.
Nhưng người kia vẫn hồn nhiên phớt lờ, hỏi lại lần nữa: "Nói cho tôi biết, cô có phải là Thường Uyển Nguyệt không?".
"Bà đây chính là Thường Uyển Nguyệt đấy, sao nào? Anh muốn làm gì?", Thường Uyển Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
"Nói vậy là trước đó mấy người Tô Nhu do cô đánh sao?", người kia lại nói.
"Tô Nhu?".
Thường Uyển Nguyệt hơi ngạc nhiên, dường như lúc này mới ngớ ra: "Sao nào? Anh là người của con khốn Tô Nhu kia à?".
"Có phải không?", người kia vẫn trầm giọng nói. "Hừ, phải thì đã làm sao? Sao nào? Anh đến để trả thù tôi hả?", Thường Uyển Nguyệt cười khẩy nói.
"Bình thường tôi sẽ không đánh con gái".
Người kia điềm nhiên nói.
"Thế anh chạy đến đây làm gì? Cãi nhau với tôi sao? Hừ, anh có biết đây là đâu không? Đây là nơi mà anh có thể huênh hoang sao? Này, mấy anh lại đây, xử lý thằng trai bao của con khốn này trước, rồi xử lý cô ta sau!", Thường Uyển Nguyệt nói với mấy gã đàn em.
Anh Tú nghe thấy thế thì hơi biến sắc, ma xui quỷ khiến xông tới: "Thường Uyển Nguyệt, cô tưởng tôi sợ cô sao? Tôi sẽ cho cô biết tay trước!".
Dứt lời liền tung một nắm đấm đánh tới.
Đám đàn em kia lập tức chia ra, hai người đối phó với Anh Tú, những người còn lại xông về phía người đàn ông.
Đôi mắt của người đàn ông bỗng trở nên lạnh lẽo, đột nhiên hành động, cả người như gió, luồn lách giữa đám người này. Quyền cước của anh rất mạnh, toàn đánh vào đầu gối và lồ ng ngực của bọn họ, mỗi cú đấm cú đá đều khiến bọn họ gãy xương.
Chưa đến ba giây, năm người đàn ông đã bị đánh bay, va vào cửa võ quán Mãn Thị.
Sau khi ngã xuống thì những người kia bất động hoàn toàn, đã ngất lịm đi.
Anh Tú đang xông tới liền há hốc miệng.
Thường Uyển Nguyệt cũng ngớ người ra.
Cô ta trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng đáng sợ này, đầu óc trống rỗng.
"Cô ta có thù với cô hả?".
Người kia hỏi Anh Tú.
Anh Tú hơi sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào.
"Anh… anh… anh… rốt cuộc anh là ai?", Thường Uyển Nguyệt hoàn hồn lại, lắp bắp nhìn người kia.
Nhưng ngay giây tiếp theo, người kia đã cho Thường Uyển Nguyệt một cái tát.
Bốp!
Thường Uyển Nguyệt xoay một vòng tại chỗ, sau đó ngã phịch xuống đất, nửa khuôn mặt sưng vù lên, hộc cả máu, trong đống máu còn lẫn mấy chiếc răng, thần trí không còn tỉnh táo nữa.
"Tuy tôi không đánh con gái nhưng lần này tôi phá lệ, cái tát này là trả cho vợ tôi!".
Người kia bình thản nói, sau đó nói với Anh Tú: "Giao cô ta cho cô xử lý đấy!".
"Việc này… tôi… việc này không được ổn lắm đâu…", ánh mắt Anh Tú tỏ vẻ kiêng dè, do dự một lát rồi đáp.
Dù sao Thường Uyển Nguyệt và nhà họ Mãn cũng có chút qua lại, động đến Thường Uyển Nguyệt thì chắc chắn nhà họ Mãn sẽ không vui.
"Không muốn à? Thế để tôi tự ra tay", người kia bình thản nói, đột ngột giơ chân, đá về phía Thường Uyển Nguyệt.
Bốp!
Cơ thể Thường Uyển Nguyệt lập tức bị đá bay, va vào bức tường gần đó, sau đó lăn xuống, cũng ngất lịm đi.
Anh Tú há hốc miệng.
Sớm biết thế này thì cô ta ra tay cho rồi.
Một số người qua đường bị dọa cho hồn vía lên mây, có người kêu lên sợ hãi, có người lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Hiện trường có chút hỗn loạn.
Nhưng người kia vẫn phớt lờ, anh nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, sải bước tiến vào trong.
"Người nhà họ Mãn đâu rồi? Giao Mãn Phúc Tây và Mãn Thương Thạch ra đây!".
Người kia đi vào bên trong, lạnh lùng quát.
Giọng nói vang rền.
Câu này vừa dứt, cả võ quán Mãn Thị lập tức trở nên sôi sục…