Chương 3870
Chỉ tiếc là cốc chủ Hồng Nhan Cốc không quan tâm đ ến điều này.
Không thể ở lại khách sạn Hoành Dạ nữa, bà ta liền đưa các đệ tử Hồng Nhan Cốc vào ở một khách sạn của Dương Hoa.
Tống Kinh lập tức dẫn theo rất nhiều phóng viên nhà báo đến livestream.
Đương nhiên Tống Kinh cũng biết chuyện xảy ra ở sân bóng, sợ đến chết khiếp.
Nhưng không còn cách nào khác.
Tuy đối phương muốn đuổi cùng giết tận tất cả người của Dương Hoa, nhưng hiện giờ không đấu lại được người ta nên phía Lâm Chính chỉ có thể lá mặt lá trái, chờ đợi thời cơ.
Sau khi đưa phóng viên nhà báo vào khách sạn, Tống Kinh liền vội vàng chạy đến báo cáo với Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, đã sắp xếp xong xuôi rồi, tất cả bọn họ đã nằm trong sự giám sát của chúng ta, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vụ nổ kia nữa”, Tống Kinh cung kính nói.
“Ừm, vụ nổ ở khách sạn Hoành Dạ là thế nào vậy?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Nghe nói vụ nổ là do đệ tử Hồng Nhan Cốc dùng nội lực cưỡng chế tạo ra. Hiện trường không tìm thấy bất cứ vật phát nổ nào, cũng không tìm thấy mấy thứ như khí ga hay cồn”.
“Thế nên người chúng ta cần giám sát không chỉ có mỗi cốc chủ Hồng Nhan Cốc, mà phải giám sát từng người đi theo bà ta. Nghe đây, nếu còn xảy ra chuyện tương tự, thì ông phải lập tức ra mặt lên tiếng, nói rằng đây chỉ là quay phim, sau đó báo ngay với tôi, tuyệt đối không được để cốc chủ Hồng Nhan Cốc giả chết nữa”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Vâng, Chủ tịch Lâm”.
“Ông lui xuống đi, mọi chuyện phải thật cẩn thận, chú ý an toàn”.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi biết rồi”.
Tống Kinh gật đầu rồi rời khỏi tầng hầm.
Lâm Chính thở hắt ra, rồi mở cửa vào phòng.
Trong phòng là cả đội phán quyết.
Bọn họ vẫn đang điều dưỡng.
Thực ra, những người phán quyết đi theo đội trưởng đội phán quyết ra ngoài đe dọa cốc chủ Hồng Nhan Cốc trước đó đều là người của Lâm Chính. Những người phán quyết thực sự đã bị Lâm Chính nhốt riêng.
“Thần y Lâm khí tức hỗn loạn, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt mệt mỏi, trên người có nhiều vết thương, xem ra là đã gặp nạn rồi”, đội trưởng đội phán quyết đang ngồi ở sô pha, vừa uống trà vừa nói.
“Tôi nghĩ khó mà cầm cự được ba ngày, cốc chủ Hồng Nhan Cốc phá được cả cơ thể võ thần của tôi… Tôi không còn chỗ dựa nào nữa rồi”.
Lâm Chính thở hắt ra, ngồi xuống khàn giọng nói.
“Cơ thể võ thần của cậu cùng cấp thì vô địch, thậm chí người có thực lực cao hơn cậu cũng phải bó tay. Nhưng… nếu gặp phải người mạnh hơn cậu rất nhiều thì cơ thể võ thần chẳng là cái thá gì cả”, đội trưởng đội phán quyết lắc đầu đáp.
“Xem ra tôi đã đánh giá cao cơ thể võ thần rồi. Tôi tưởng sở hữu cơ thể này là sẽ bất khả chiến bại”, Lâm Chính nói.
“Không, cơ thể võ thần quả thực bất khả chiến bại, người có thể chiến thắng là chính cậu, chứ không liên quan gì đến thể chất này”, đội trưởng đội phán quyết bình thản nói.
“Ồ, Thiên Khải đại nhân có ý gì vậy?”.