Chương 3887
“Tuân lệnh”.
“Ngoài ra dặn dò người bên dưới, dừng việc săn bắt con mồi. Đợi tôi giết chết thần y Lâm xong thì ra tay tiếp”.
“Vâng”.
Cốc chủ phất tay, tất cả rời đi. Sau khi cửa được đóng lại, cốc chủ bắt đầu tiến hành dịch dung. Thuật dịch dung của bà ta không thể bằng Lâm Chính nhưng nếu để lừa công chúng thì cũng quá dễ dàng.
Đúng lúc bà ta chuẩn bị ra tay thì…
Vụt…Một viên đạn bay xuyên tấm kinh lao về phía trán của bà ta.
Hừ! Cốc chủ tỏ vẻ khinh thường, bà ta đưa tay lên đỡ. Viên đạn bị bà ta túm gọn. Bà ta nhìn về hướng viên đạn được bắn ra thì thấy một bóng hình ở tòa nhà đối diện.
“Dám hại bản tôn? Chán sống rồi phải không?”, cốc chủ tức giận, nhảy ra ngoài, bay về phía tòa nhà đối diện.
“Hả?”, bóng hình ở tòa nhà đối diện tái mặt, vội quay đầu định bỏ chạy. Thế nhưng sao có thể thoát được bàn tay của cốc chủ.
Người này còn chưa chạy được mấy bước thì đã bị cốc chủ gtung một chưởng từ xa.
Rầm! Anh ta ngã ra đất, bất động. Cốc chủ đáp xuống, bước tới trước.
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi”, người này run rẩy kêu lên.
“Thứ con sâu cái kiến, ai cho cậu gan to dám tấn công bản tôn vậy? Nói đi, có phải thần y Lâm bảo cậu tới giết tôi không?”, cốc chủ nói.
“Điều này…”, người đàn ông do dự nhưng sau đó bèn gật đầu: “Đúng vậy, là anh ta, là anh ta…”
“Hả?”
Cốc chủ chau mày, day nát một tay của người đàn ông: “Cậu dám giấu tôi”.
“Á…tôi nói…tôi sẽ nói hết! Không phải là thần y Lâm mà là…là tôi tự đến muốn giết cô…”, người đàn ông đau tới mức muốn ngất đi được.
“Cậu muốn giết tôi? Sao? Tôi có thù gì với cậu sao?”, Hồng Nhan Cốc nghi ngờ.
“Không…tôi…là vì tiền mà thôi…”, người này run rẩy đưa ra một tờ giấy.
Cốc chủ giựt lấy, sau khi nhìn thì bà ta đùng đùng nổi giận và gào lên: “Cậu là người của Cô Phong?”
“Đúng… đúng vậy…”
Người đàn ông run rẩy nói, vô cùng sợ hãi.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cầm danh sách kia nhìn một lúc lâu, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng Cô Phong sẽ nhúng tay vào chuyện này.
Hơn nữa… còn đến để giết bà ta…
Không đúng!
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nghĩ lại, liếc mắt nhìn người đàn ông kia, lạnh lùng nói: “Cậu là giả!”.
“Giả?”, người đàn ông sửng sốt.
“Cậu do thần y Lâm phái đến để ly gián đúng không? Hừ, mấy trò vặt vãnh này mà cũng muốn che mắt tôi? Chán sống à?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc quát, giẫm thêm phát nữa vào cánh tay anh ta.
“A!”.
Tiếng hét thảm thiết vang thấu trời xanh.
Cơn đau dữ dội khiến người đàn ông suýt nữa ngất xỉu.