Chương 3902
Tình hình của ông Hầu cũng không tốt hơn cốc chủ là bao. Lưỡi bị cắn đứt, máu đầy miệng, ông ta nói chuyện không được rõ ràng nữa. Một tay bị bẻ gãy, tay còn lại cũng bị nứt xương, khí tức toàn thân chẳng còn bao nhiêu. Rõ ràng là ông ta đang bị thương nghiêm trọng, đến thở cũng khó khăn.
“Được lắm…Huyết Độc Đại Pháp..Trần Gia Minh…mọi người lập công lớn rồi”, ông Hầu nôn ra máu, nói lắp bắp. Dù toàn thân bị thương, thậm chí là lưỡi cũng bị cắn đứt nhưng mà đôi mắt ông ta vẫn thể hiện rõ sự vui mừng và kích động.
“Sao? Các người tưởng là mình thắng rồi sao?”, cốc chủ đẩy người ra, tức giận nói.
“Trước mắt tôi thấy là tôi thắng rồi đấy. Hôm nay tôi phải giết chết bà”.
Ông Hầu phất tay: “Người này đã bị phá hủy nội công, không còn sở hữu cơ thể đao thương bất nhập nữa. Lên, giết cho tôi”.
“Giết!”, Nguyên Kim Thạch, tông chủ Bằng Tông cũng lập tức lao lên.
“Ha ha, đám mèo mả gả đồng mà cũng tưởng rằng có thể giết được tôi sao? Tôi sẽ cho các người thấy thế nào là sự lợi hại của tôi”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc bật cười, đột nhiên đôi mắt ánh lên màu đỏ máu. Bà ta vung tay, tấn công đối phương từ khoảng không.
Vụt! Một luồng sức mạnh giáng xuống đối phương. Trong nháy mắt, những người lao lên trước tiên bị nát thành tương, chết ngay tại chỗ.
“Á!”, không ít người của Cô Phong tái mặt.
“Các người tưởng rằng người của Hồng Nhan Cốc yếu ớt như vậy sao? Để cho các người biết thế nào là là sự lợi hại của Hồng Nhan Cốc nhé”, cốc chủ nhếch miệng cười rồi gào lên: “Giết”.
Hai bên tiếp tục giao chiến. Quả không hổ danh là Hồng Nhan Cốc, dù ông Hầu phải dựa vào một sợ dây trói đặc biệt và một công pháp chưa từng nghe qua thì cũng chưa làm gì được họ.
Nhóm phụ nữ mặc áo màu đỏ lại lao lên. Lần này thực lực của bọn họ tăng lên rất nhiều. Một lúc sau, các cao thủ của Cô Phong đã bị thương vong tới một nửa.
Tông chủ Bằng Tông có vẻ cảm thấy có gì đó không ổn, bèn kêu lên: “Những người này đang hấp thụ máu tươi. Bọn họ có thể hấp thụ máu của người vừa mới chết để gia tăng công lực cho chính mình”.
“Cái gì?”, tất cả thất kinh.
Bọn họ vội vàng nhìn những cô gái này thì phát hiện miệng của họ toàn là máu. Tất cả những người bị thương nặng đều quỳ xuống, hút cạn máu của những kẻ đã chết. Sau khi hút xong thì có vẻ thương thế của họ giảm đi nhiều, sức mạnh và tốc độ tăng lên không ít, trông vô cùng ghê rợn.
“Sao có thể như vậy được chứ?”, ông Hầu trố tròn mắt. Thủ đoạn của Hồng Nhan Cốc thật khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.
Cô Phong đã không còn chiếm ưu thế nữa. Đối diện với đội hình của Hồng Nhan Cốc, bọn họ đã cạn kiệt sức lực. Người của họ đã bị thương vong tới cả nửa, thế mà thực lực của đối phương không hề có dấu hiệu suy giảm, ngược lại, mỗi lúc một mạnh hơn. Nếu tiếp tục đấu như thế này thì chắc chắn Cô Phong sẽ bị tiêu diệt hết mất.
“Ông Hầu, không thể tiếp tục nữa rồi. Phải nhanh chóng rời đi thôi”, Nguyên Kim Thạch cũng ý thức được điều gì đó bất ổn nên vội vàng lùi về sau và nói với ông Hầu.
Ông Hầu cũng không phải kẻ ngốc. Mặc dù ông ta khiến cốc chủ bị thương nặng nhưng chưa giết được bà ta nên vẫn chưa được coi là thành công.
“Thôi được, chúng ta rút lui thôi”, ông Hầu hô lên.
Đám đông không dám chần chừ, lập tức rút lui. Thế nhưng giờ muốn đi đâu dễ như vậy.
Cốc chủ lao lên. Lần này bà ta đã hạ quyết tâm phải giết bằng được ông Hầu. Bà ta chưởng chết những kẻ mạnh của Cô Phong, lao vào đám đông như một con hổ săn dê.
Một lúc sau, bà ta đã hạ gục toàn bộ hàng phòng ngự đang cản bà ta lại. Ông Hầu tái mặt, lao ra ngoài, chạy về hướng để xe.
Đúng lúc này…
Vụt! Một bàn tay vô hình quỷ dị xuát hiện bao trùm lấy ông ta và kéo mạnh.