Chương 3918
Dứt lời, cốc chủ Hồng Nhan Cốc liền vung tay lên: “Cho cô ta vào nồi trước!”.
“Vâng, cốc chủ!”.
Các đệ tử còn lại không dám do dự, lập tức xông tới khiêng Nghiêm Hân lên, đi về phía vạc.
Nghiêm Hân không động đậy, chỉ nghiến chặt răng, ánh mắt đầy phẫn nộ thù hận, lạnh lùng nhìn chằm chằm cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Nếu cô ta đã dám ra tay thì cũng không ôm hi vọng còn sống.
Nhưng cô ta không thể chấp nhận việc ác ma như vậy còn tồn tại trên đời này.
“Bà sẽ không được chết tử tế đâu!”, Nghiêm Hân gầm lên.
“Tôi chỉ sống lâu hơn cô thôi”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lạnh lùng đáp.
Nghiêm Hân đau lòng tuyệt vọng, nhưng cũng không thể làm được gì.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên.
“Chưa chắc đâu!”.
“Thần y Lâm?”.
Nghe thấy giọng nói này, cốc chủ Hồng Nhan Cốc liền ngoảnh phắt lại, nhìn người đang đi tới với ánh mắt dữ tợn và căm hận.
Lâm Chính mặt không cảm xúc, đặt chân bước vào nơi trống trải không khác gì hang động dưới lòng đất này.
Nơi này nằm trong động phòng không bỏ hoang ở bờ Bắc hồ Nam Điền. Một tháng trước, miếng đất này đã được một người thần bí mua đi, đương nhiên động phòng không bỏ hoang nằm bên dưới miếng đất này cũng trở thành địa bàn của người mua thần bí.
Lâm Chính vốn dĩ không đoán được cốc chủ Hồng Nhan Cốc sẽ ẩn náu ở đây, cho đến khi Kỷ Văn đánh hơi được manh mối, cho người kiểm tra ghi chép các giao dịch bất động sản quy mô lớn ở Giang Thành trong thời gian gần đây, liền lòi ra chỗ này.
Người mua thần bí đương nhiên là người của Hồng Nhan Cốc.
Lâm Chính cũng không ngờ cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã bày bố ở Giang Thành từ tháng trước để đối phó anh…
Nhưng cũng may là còn kịp.
Nhìn dáng vẻ của cốc chủ Hồng Nhan Cốc thì chắc là lễ tế vẫn chưa bắt đầu.
“Là thần y Lâm! Thần y Lâm đến rồi!”.
“Thần y Lâm! Cứu chúng tôi với!”.
“Xin anh hãy cứu chúng tôi!”.
Những cô gái này nhìn thấy Lâm Chính bước vào thì vô cùng mừng rỡ và kích động, vừa khóc vừa cầu cứu.
Nghiêm Hân chạy ngay đến bên cạnh Lâm Chính, ôm lấy cánh tay anh, gấp gáp nói: “Thần y Lâm, xin anh hãy cứu các chị em của tôi, người này là một đại ma đầu giết người không chớp mắt, xin anh hãy giúp chúng tôi với!”.
“Cô yên tâm, có tôi ở đây, bà ta sẽ không được như ý muốn đâu”.
Lâm Chính vỗ vai cô ta, sau đó đi về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc, ánh mắt đầy kiên nghị.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc không chút hoảng hốt, mà nheo mắt bật cười.
“Họ Lâm kia, cậu thực sự nghĩ là mình đã thắng sao? Ha ha, cậu ngây thơ quá! Nếu đã đến đây thì hãy ở lại, làm tế phẩm của tôi đi!”.