Chương 3926
Lâm Chính nhìn chằm chằm cốc chủ Hồng Nhan Cốc và năm người tuyệt phạt trác tuyệt vô song ở xa xa, khàn giọng nói: “Những người ở đây… không được để ai đi, lập tức phong tỏa nơi này, rồi đưa ngay tôi đến đó, mau lên!”.
“Vâng!”.
Nguyên Tinh gật đầu, lập tức xoay người cõng Lâm Chính chạy ra thật xa.
Ở một bãi đất trống cách đó không xa cũng đặt một cái vạc lớn giống của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Trong vạc cũng có nước đang sôi sùng sục.
Nguyên Tinh đưa Lâm Chính đến trước vạc.
Lâm Chính lập tức khẽ quát: “Ném tôi vào!”.
“Cái gì?”.
Nguyên Tinh kinh ngạc.
“Mau lên!”, Lâm Chính hét lên.
Một nhóm cứu viện chạy tới chỗ hiện trường tuyệt phạt.
Bọn họ theo lời dặn dò của Lâm Chính cứu thoát những cô gái bị cốc chủ Hồng Nhan Cốc hút khô chỉ còn hấp hối, đưa đến Học viện Huyền Y Phái.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc và nhóm người tuyệt phạt vẫn còn đang chiến đấu.
Vòng ngoài khu vực này, Trịnh Nam Thiên đích thân dẫn theo tinh nhuệ điều tới từ quân đội xung quanh Giang Thành, phong tỏa nơi này hoàn toàn.
Đương nhiên đây cũng là sắp đặt của Lâm Chính.
Nghe tiếng nổ đinh tai nhức óc ở khu vực trung tâm, vẻ mặt Trịnh Nam Thiên vô cùng khó coi.
Trận chiến với quy mô thế này, người ở khu vực trung tâm chắc chắn phải là cao thủ siêu cấp ở cấp bậc nghịch thiên!
Người bình thường sao có thể đối phó với một nhân vật như vậy?
Lúc này, Tần Bách Tùng dẫn theo một nhóm thành viên đội y tế của Học viện Huyền Y Phái rút lui, đồng thời khiêng từng cơ thể già cỗi ra ngoài. Đó là nhưng cơ thể già nua bị cốc chủ Hồng Nhan Cốc hút khô.
“Ông cụ Tần!”, Trịnh Nam Thiên thấy vậy lập tức hô lên.
“Ông Trịnh? Sao vậy?”, Tần Bách Tùng hỏi.
“Thần y Lâm đâu? Rốt cuộc tình hình bên trong như thế nào? Cậu ấy có kế hoạch gì?”, Trịnh Nam Thiên vội hỏi.
“Thầy cũng ở trong đó, nhưng thầy ấy đã bị thương, hình như là đang trị thương. Ông Trịnh, ông chỉ cần canh giữ ở đây, đừng để người khác tùy ý rời khỏi đây là được! Chắc thầy cũng đã dặn dò ông”, Tần Bách Tùng nghiêm túc nói.
“Cái gì? Thần y Lâm bị thương?”, Trịnh Nam Thiên ngạc nhiên: “Vậy cậu ấy còn ở trong đó làm gì? Còn không mau đưa cậu ấy ra ngoài?”.
“Ông Trịnh đừng sốt ruột, thầy đã đoán được mình sẽ bị thương, đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Nhưng bên trong còn rất nhiều cô gái bị hại, thầy bảo chúng tôi đưa hết những cô gái đó ra ngoài chữa trị”, Tần Bách Tùng nói.
“Nếu vậy thì nhóc đó nói tôi phong tỏa nơi này làm gì? Vì sao không vào trong bắt người?”, Trịnh Nam Thiên lập tức hỏi.
Tần Bách Tùng lắc đầu: “Thật ra tôi cũng không hiểu lắm, thầy đã nói như vậy. Tôi nghĩ có lẽ với sức mạnh ở bên ông vẫn chưa bắt được người ở trong đó, ngoài ra cũng là để đề phòng viện binh của người đó đến phá rối”.
“Viện binh?”.