Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3950



Chương 3950

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Sau đó, mấy bóng dáng đi vào phòng.

“Ông Từ Thiên?”.

Đội trưởng đội phán quyết nhíu mày, lập tức nhận ra người dẫn đầu.

Nhưng bóng dáng sau lưng Từ Thiên khiến ông ta vô cùng quen thuộc.

Đội trưởng đội phán quyết không khỏi nhìn người đó.

Nhưng chỉ nhìn mấy cái, đội trưởng đội phán quyết đã đứng phắt dậy, kinh ngạc nhìn bóng dáng kia, hai mắt mở to, tròng mắt dường như muốn rơi ra ngoài…

“Cô là… Tuyệt Phạt đại nhân?”, đội trưởng đội phán quyết thì thào nói.

“Người tuyệt phạt?”, người phán quyết ở bên cạnh vô cùng mừng rỡ, nhìn về phía cô gái kia, kích động nói: “Đội trưởng, Tuyệt Phạt đại nhân đến cứu chúng ta rồi! Tốt quá! Ha ha!”.

Đội trưởng đội phán quyết cũng tỏ vẻ nghi hoặc, nhìn về phía cô ta.

Lúc này hắn cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Cô gái cũng đờ đẫn nhìn bọn họ, dường như vô cùng khó hiểu, một lúc lâu mới lên tiếng.

“Các anh… là đội phán quyết Thiên Khải?”.

“Đúng, đại nhân, cô… là…”, đội trưởng đội phán quyết vội nói.

Cô gái chần chừ một lát, không nói câu nào.

Đội trưởng đội phán quyết kinh hãi đến mức suýt nữa ngã khuỵu xuống đất.

“Tôi cũng bị… bắt rồi…”, một lúc lâu sau, cô gái mới chậm rãi lên tiếng.

Đội trưởng đội phán quyết như bị sét đánh ngang tai.

Trên con đường núi gập ghềnh.

Xe cứu thương đi ngoằn ngoèo tiến về phía trước.

Do đường đi không bằng phẳng nên xe cứu thương đi rất chậm.

Cứ lắc lư đi như vậy khoảng nửa tiếng, xe dừng trước một bậc thềm dài.

Bậc thềm này không nhìn thấy điểm cuối, hướng chếch lên trên, dường như vào tận mây xanh.

Chẳng khác nào nấc thang lên thiên đường!

Mọi người xuống xe, nhìn bậc thềm, ai nấy tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.

“Không ngờ ở khu vực không người như núi Côn Luân này lại có nơi như vậy!”, Kỷ Văn đi cùng tỏ vẻ ngạc nhiên nói.

“Nếu không phải có cô Liễu Như Thi dẫn đường, thì người bình thường không thể tìm thấy nơi này được”.

“Cô Liễu, rốt cuộc đây là đâu vậy?”.

Những người đi cùng vô cùng cảm khái.

Nhưng không chờ Liễu Như Thi trả lời, một giọng nói già nua đã vang lên.

“Nơi này tên là thiên cung Trường Sinh, không phải là nơi mà người thế tục bình thường có thể tiếp xúc. Nếu không phải là người trong giới võ đạo thì các cậu đừng tiếp tục nghe ngóng về nó nữa, nếu không cũng không có lợi cho các cậu đâu”.

Giọng nói này khiến tất cả mọi người đều quay sang nhìn.