Chương 3973
Cạch!
Cửa phòng Lâm Chính bị Thu Phiến đẩy mạnh ra.
“Anh Lâm! Xảy ra chuyện rồi! Anh Lâm!”.
Thu Phiến vừa gọi vừa chạy về phía Lâm Chính.
Nhưng dường như Lâm Chính không nghe thấy động tĩnh ồn ào này, anh vẫn nằm trên giường ngủ say sưa, không hề động đậy. Nếu không nhờ hơi thở đều đều của anh thì có khi người ta còn tưởng anh chết rồi.
“Anh Lâm! Anh mau dậy đi!”.
Thu Phiến vội lay Lâm Chính.
Nhưng dù cô ấy lay đánh vỗ thế nào, Lâm Chính vẫn không có bất cứ phản ứng gì.
Thu Phiến cảm thấy không đúng.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên những tiếng bước chân gấp gáp.
Sau đó một đám đệ tử xông vào sân, đẩy mạnh cánh cửa phòng dành cho khách.
“Thu Phiến sư tỷ! Tên Lâm Chính kia đâu?”, một đệ tử nổi giận đùng đùng chạy vào, lớn tiếng chất vấn.
“Lâm… Lâm Chính đang ngủ, các cậu có chuyện gì sao?”, Thu Phiến biết rõ còn cố hỏi, tỏ vẻ bình tĩnh nói.
“Vừa nãy Liễu Như Thi ám sát Tiết Tường sư huynh không thành, bọn em nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Lâm Chính. Bây giờ Liễu Như Thi đã bị áp giải đến Thiên Hình Cung gặp Tứ tôn trưởng! Bọn em muốn mang cả Lâm Chính đến đó, cùng tiếp nhận điều tra!”, đệ tử kia nói, rồi vung tay lên, người ở phía sau định ùa tới bắt Lâm Chính đi.
“Dừng tay!”, Thu Phiến quát lớn.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Cút hết cho tôi! Ai dám lại gần thì đừng trách tôi!”, vẻ mặt Thu Phiến nghiêm nghị, lạnh lùng nói.
“Thu Phiến sư tỷ, chị làm cái gì vậy?”.
“Làm gì à? Hừ! Người này do Ngũ tôn trưởng chỉ định tôi chăm sóc cẩn thận, không có lệnh của Ngũ tôn trưởng thì không ai được phép làm gì anh ấy hết! Nếu các cậu muốn đưa anh ấy đi, thì được, cầm lệnh bài của tôn trưởng đến đây!”, Thu Phiến hừ mũi.
“Thu Phiến sư tỷ, chị có ý gì hả? Chị muốn bao che cho người này sao?”, đệ tử kia âm trầm quát.
“Tôi chỉ làm theo lệnh! Nếu cậu có gì bất mãn thì có thể đến tìm Ngũ tôn trưởng tố cáo tôi! Nếu các cậu dám coi thường mệnh lệnh của Ngũ tôn trưởng, cưỡng chế đưa anh ấy đi, thì e là người đến tố cáo với Ngũ tôn trưởng sẽ là tôi rồi!”, Thu Phiến mặt không cảm xúc nói.
Mọi người nghe xong đều biến sắc, không dám hành động khinh suất nữa.
Còn sắc mặt của đệ tử kia thì vô cùng khó coi.
“Được! Được! Được lắm! Thu Phiến! Chị cầm lông gà lại tưởng là lệnh tiễn à? Chuyện này tôi sẽ nói rõ ràng với Tiết Tường sư huynh! Chị nên biết người đứng sau chống lưng cho Tiết Tường sư huynh là ai! Bây giờ con khốn Liễu Như Thi định giết hại Tiết Tường sư huynh, chắc chắn người này cũng có liên quan! Chị bao che cho anh ta như vậy, sau này người kia hỏi tội tới thì không ai che chở cho chị được đâu! Bên nào nặng bên nào nhẹ chị hãy nghĩ cho kĩ!”, đệ tử kia lạnh lùng nói, nhìn Thu Phiến chằm chằm.
Sắc mặt Thu Phiến lạnh tanh, không nói câu nào.
“Được! Được! Nếu Thu Phiến sư tỷ đã quyết định như vậy thì chị hãy tự lo thân đi!”, người kia hừ mũi, rồi phất tay dẫn người bỏ đi.
Thu Phiến lạnh lùng nhìn bọn họ rời đi.
Sau khi bọn họ đi khỏi, cô ấy mới ngã ngồi xuống ghế, mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt trắng bệch.