Chương 3980
“Hỗn xược!”.
Lâm Chính ngoảnh phắt đầu lại quát lớn: “Tôn trưởng đang ở đây, sao anh dám ồn ào như vậy chứ? Anh coi thường sự trang nghiêm và thần thánh của Thiên Hình Cung sao? Hay là anh vốn không coi tôn trưởng ra gì?”.
“Cậu…”, Tiết Tường biến sắc, có chút ấp úng nói: “Sao tôi dám coi thường tôn trưởng chứ? Tôi chỉ hơi kích động nên mới to tiếng chút, chứ đâu giống cậu, xông hẳn vào làm loạn Thiên Hình Cung! Nếu nói đến hỗn xược thì người đó chính là cậu!”.
“Tôi chỉ là không muốn để tôn trưởng đưa ra quyết định sai lầm nên mới lỗ m ãng tiến cung. Mọi việc tôi làm đều là muốn tốt cho Thiên Hình Cung, cho tôn trưởng, sao anh lại nói là hỗn xược chứ?”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Cậu… cậu nói hươu nói vượn! Rõ ràng là cậu nói hươu nói vượn!”, Tiết Tường càng ngày càng kích động hơn.
“Tiết Tường, bình tĩnh đi, đừng để cậu ta dắt mũi”.
Đúng lúc này, Từ Tài Quang mỉm cười lên tiếng, ngăn cản Tiết Tường đang mất khống chế.
“Anh, anh phải lấy lại công bằng cho em”, Tiết Tường vội kêu lên.
“Em yên tâm, có tôn trưởng ở đây, dù miệng lưỡi sắc bén đến đâu cũng không thay đổi được sự thực”.
Từ Tài Quang nhếch môi, nói với Lâm Chính: “Lâm sư đệ, theo lời cậu vừa nói thì cậu nghĩ Liễu Như Thi vô tội đúng không?”.
“Đương nhiên”.
“Nhưng mọi người đều nhìn thấy cô ta cầm dao đâm em trai tôi là Tiết Tường, lẽ nào mắt của mọi người đều có vấn đề sao?”, Từ Tài Quang cười nói.
“Chắc cậu ta nghĩ chúng ta là đồ ngốc”.
“Phải đấy, chúng ta tận mắt nhìn thấy, sao có thể là giả được?”.
“Tôi thấy chắc chắn đầu óc của Lâm Chính này có vấn đề”.
“Đúng vậy”.
Các đệ tử đang có mặt đều bật cười, hoặc là khinh miệt hoặc là chế giễu.
Bởi vì Từ Tài Quang ở đây nên không ai muốn đứng về phía Lâm Chính.
Ai nấy hừ mũi cười thầm.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: “Các anh nói anh ta bị Liễu Như Thi đâm bị thương, xin hỏi là đâm vào đâu vậy?”.
“Thừa lời, đương nhiên là đâm vào ngực tôi rồi, cậu xem, vẫn còn chảy máu đây này”, Tiết Tường chỉ vào lồ ng ngực mình nói.
“Anh mặc áo thế này, ai biết được da thịt sau lớp áo có bị làm sao hay không”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Mẹ kiếp… Ha ha! Buồn cười thật đấy!”, Tiết Tường bị lời nói của Lâm Chính làm cho tức quá hóa cười: “Sao nào? Cậu không tin hả? Có phải cậu muốn kiểm tra vết thương không?”.
“Đương nhiên, nếu tôi tận mắt nhìn thấy lồ ng ngực anh đúng là có vết dao, thì tôi sẽ tin lời anh nói”, Lâm Chính gật đầu nói.
“Được! Được! Nếu cậu muốn kiểm tra vết thương, thì ông đây cho cậu toại nguyện! Cho cậu xem rốt cuộc con khốn này đã làm những gì!”.
Dứt lời, Tiết Tường đang định vén áo lên.
“Không cần, tôi đích thân kiểm tra là được rồi”.
Lâm Chính đi tới, ngăn hành động của Tiết Tường lại, tự vạch áo chỗ lồ ng ngực của hắn ra rồi nhìn vào.