Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3985



Chương 3985

Lâm Chính không phản ứng, chỉ quay qua nhìn Từ Tường Quang.

“Có vẻ cậu không phục nhỉ?”, Từ Tài Quang nhìn Lâm Chính và nhếch miệng cười: “Cậu có biết tại sao cậu không thể nào thay đổi được mọi thứ không? Lý do rất đơn giản. Chúng tôi đông người, cậu ít người. Chúng tôi có quyền phát ngôn còn cậu chỉ là một kẻ vô danh. Tất cả mọi người đều hướng về tôi, chẳng ai hướng về cậu cả. Vì vậy, tôi nói Liễu Như Thi bị nhốt vào tử lao thì nhất định mọi người sẽ ủng hộ tôi. Còn cậu, chẳng có ai quan tâm cả. Rõ chưa?”

Lời nói nghe không khác gì một lời khiêu chiến.

“Vì vậy, nếu tôi có thể thiết lập được uy thế của tôi thì mọi người sẽ đồng tình với tôi đúng không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Đúng, Tiết Tường là một cơ hội dành cho cậu. Cậu đánh bại Tiết Tường thì chắc chắn sẽ tạo được danh tiếng, nhưng e rằng cậu không có khả năng đó đầu”, Từ Tài Quang mỉm cười.

“Tôi không có hứng”, Lâm Chính trả lời.

“Ồ? Ý của cậu là gì? Cậu hối hận à? Không muốn đấu y với Tiết Tường nữa hay sao? Ha ha, từ chối thì hậu quả thế nào chắc cậu biết rồi đấy”, Từ Tài Quang mỉm cười.

“Tôi nói không có hứng không có nghĩa là tôi từ bỏ. Tôi và Tiết Tường đấu y vẫn diễn ra bình thường. Tôi cảm thấy không có hứng thú là vì chỉ dựa vào Tiết Tường thì tôi không thể nào tạo được danh tiếng, các đệ tử vẫn không tâm phục tôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Vậy sao? Vậy cậu muốn dựa vào ai để nâng cao danh tiếng?”, Từ Tài Quang mỉm cười hỏi.

“Anh”, Lâm Chính lập tức đáp lại.

“Cái gì??”, Từ Tài Quang giật mình. Đám đông xung quanh cũng nín thở.

“Tôi muốn đăng ký một tờ đơn đấu y sinh tử, sau bốn tiếng đồng hồ, Từ Tài Quang, tôi muốn khiêu chiến với anh. Tôi muốn có được uy lực của anh. Tôi cảm thấy anh chính là bàn đạp khá tốt cho tôi”, Lâm Chính nói.

Lời nói của Lâm Chính khiến cả hiện trường im phăng phắc. Tất cả đều há mồm trợn mắt nhìn anh. Ai cũng tưởng mình nghe nhầm.

Khiêu chiến Từ Tài Quang sao? Cậu ta bị điên rồi chắc? Còn không biết gã này có chiến thắng nổi Tiết Tường hay không mà giờ lại đi đối phó với Tài Từ Quang?

“Rốt cuộc gã này đang nghĩ cái gì vậy?”

“Tôi thấy đầu óc cậu ta bị mất tỉnh táo rồi!”

“Điên rồi, chắc chắn gã này điên rồi”.

“Tôi thấy cậu ta chơi bài liều đấy nên cũng chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều”.

“Có lẽ là như vậy”, đám đông nhao nhao lên bàn tán.

“Lâm Chính, cậu…khiêu chiến sinh tử với tôi sao?”, Từ Tài Quang bừng tỉnh, nhìn anh bằng vẻ không dám tin.

“Tôi nghĩ tai các vị không có vấn đề mới phải chứ. Lát nữa tôi sẽ đích thân đăng ký. Nếu như Từ sư huynh không tin thì có thể đi cùng tôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Ha ha, xem ra cậu đúng là kẻ không biết trời cao đất dày là gì rồi. Cậu đã muốn làm vậy thì cứ đi đi. Có điều trước đó, cậu phải thắng được sư đệ Tiết Tường đã rồi tính tiếp. Nếu đến cả sư đệ tiết tường mà cậu cũng không thắng được thì lời nói này của cậu có khác gì trò cười không”.

“Ha ha…”, đám đông bật cười. Điệu cười nhạo báng.

Lâm Chính liếc nhìn bọn họ. Anh chỉ điềm đạm nói: “Sao? Các người không tin tôi có thể thắng được Từ Tài Quang?”

“Ha ha, thắng được cái rắm mà thắng”.