Chương 3987
“Sao thế Từ sư huynh”, Lâm Chính quay qua.
“Ai nói với cậu là tôi không dám? Cậu tặng hoa cho tôi thì sao tôi lại từ chối chứ?”
“Vậy nếu anh thua thì sao?”
“Nếu tôi thua thì tôi chết, cậu muốn sao cũng được”, Từ Tài Quang thản nhiên nói.
“Tôi không có hứng thú với anh”
“Ồ? Vậy cậu có hứng thú với ai?”
“Những người bên cạnh anh”, Lâm Chính nói. Đám đông nghe thấy vậy thì giật mình.
“Trước đó tôi nghe Thu Phiến nói, anh rất có uy thế trong số những người đệ tử này. Dù là đệ tử chính thức của thiên cung Trường Sinh thì cũng phải kính nể anh vài phần. Vì vậy tôi hi vọng sau khi anh chết, những đệ tử chính thức kia sẽ nghe theo lời của tôi”, Lâm Chính nói.
Từ Tài Quang bật cười ha ha: “Ha ha, Lâm Chính, tôi hiểu rồi. Cậu muốn những người đệ tử này nghe theo lời cậu, sau đó sẽ bảo họ cùng lên tiếng yêu cầu Tứ tôn trưởng thả Liễu Như Thi ra phải không?”
“Đúng?”, Lâm Chính không hề phủ nhận.
“Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn nghĩ cho Liễu Như Thi thế. Xem ra cô gái đó rất quan trọng với cậu nhỉ. Chỉ đáng tiếc, cậu vì một cô gái mà quên đi mất mình đang làm cái gì. Đúng là một kẻ đại ngốc”, Từ Tài Quang bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ khinh thường: “Nếu đã ngốc như vậy thì thôi vậy, tôi đồng ý với cậu”.
“Cứ vậy đi”, Lâm Chính trầm giọng.
Từ Tài Quang không hề phản bác, chỉ quay người nhìn đám đệ tử sau lưng mình.
“Như vậy đi”, những người này đồng loạt hô vang. Lâm Chính quay người rời khỏi Thiên Hình Cung.
“Sớm chuẩn bị quan tài đi, đồ ngu”.
“Còn dám khiêu chiến với cả Từ sư huynh, riêng Tiết sư huynh đã đủ gi ết chết cậu ta rồi”.
“Não úng tới mức đó mà cũng được coi là thiên tài”.
“Đúng là nực cười”.
Các thể loại chửi rủa từ phía sau lưng Lâm Chính vọng tới. Thế nhưng anh coi như không nghe thấy gì, chỉ đanh mặt đi ra ngoài.
Giấy đăng ký trận y đấu sinh tử nhanh chóng được gửi lên. Cả thiên cung Trường Sinh chấn động…
Cả thiên cung Trường Sinh trở nên sục sôi.
Sáng sớm, mặt trời mới nhô lên…
Thiên cung bình thường vốn tĩnh lặng thì nay trở nên vô cùng ồn ào.
“Chuyện gì vậy?”, Tam tôn trưởng vừa bước ra thì đã thấy đám đệ tử nhốn nháo cả lên, ông ta chau mày: “Hôm nay có kế hoạch gì sao? Sao những đệ tử này lại xôn xao cả lên như thế?”
“Bẩm Tam tôn trưởng, nghe nói Lâm Chính khiêu chiến với hai người Tiết Tường và Từ Tài Quang, dâng lên giấy báo đấu y sinh tử. Truyền này truyền ra đã trở thành chủ đề bán tán của các đệ tử”, một người thanh niên ở phía sau mỉm cười nói.
“Lâm Chính sao? Là cậu nhóc đã giao ra mười giọt Lạc Linh Huyết đấy hả?”
“Đúng ạ”.
“Tôi nghe nói trước đây cậu ta chỉ học ở thiên cung có vài tháng rồi bị đuổi ra ngoài. Hơn nữa cậu ta cũng ít tuổi, theo lý mà nói, đấu y sẽ không phải là đối thủ của Tiết Tương. Tại sao còn dám ngông cuồng đòi đấu với cả Từ Tài Quang thế?”, Tam trưởng lão vuốt râu, tỏ vẻ nghi ngờ.
“Có lẽ người này có tài năng gì đó”.