Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3989



Chương 3989

“Tử sư tỷ”, có người kêu lên.

“Tử sư tỷ? Tử Diễu sao? Người xếp thứ 4 trong ngũ đại đệ tử kiệt xuất?”

“Ôi trời, chính là cô ấy à?”

“Quả nhiên danh đúng như đồn, nghiêng nước nghiêng thành thật đấy”.

“Nghe nói Tử Diễu sư tỷ mỗi sáng sớm đều luyện công ở đây. Hôm nay đài Y Thánh tập trung đông người như vậy, đương nhiên là cô ấy cũng ngạc nhiên rồi”.

Có không ít các đệ tử bàn tán và bước tới chào hỏi Tử Diễu. Thế nhưng Tử Diễu coi như không nghe thấy gì. Cô ta định rời đi.

“Những nơi ồn ào huyên náo thế này, tốt nhất nên rời đi thì hơn”, cô ta lầm bầm, định đi thẳng. Đúng lúc này có một điệu cười vang lên.

“Tử Diễu sư tỷ, cô đã tới rồi, không xem kịch hay mà lại bỏ đi luôn sao?”

Một đám người ở phía sau bước tới. Đó chính là đám người Từ Tài Quang và Tiết Tường.

“Từ sư huynh tới rồi”.

“Chào Từ sư huynh”.

“Đã lâu không gập, gần đây Từ sư huynh có khỏe không?”

“Chào Từ sư huynh”.

Đám đệ tử đồng loạt bước tới. Tất cả đều nhìn anh ta bằng vẻ hào hứng và tôn sùng. Từ Tài Quang là một trong những đệ tử giỏi giang nhất, thành tựu của anh ta khiến cho không ít người cảm thấy ngưỡng vọng. Anh ta trở thành mục tiêu phấn đấu của rất nhiều người.

Thực ra khi chuyện này được truyền ra ngoài thì rất nhiều người không dám tin. Bọn họ không cho rằng Từ Tài Quang lại đi phối hợp với một kẻ như Lâm Chính để làm trò hề cho thiên hạ xem.

Nhưng giờ thì thế nào cũng được. Vì chắc chắn là Từ sư huynh sẽ dạy dỗ Lâm Chính một trận ra trò. Ai cũng háo hức.

“Các vị sư huynh, sư muội, xin chào”, Từ Tài Quang mỉm cười, thái độ trông vô cùng ngạo nghễ. Tiết Tường, Lý Đào ở bên cạnh cũng được thơm lây, được dịp ra oai với những đệ tử khác.

Tử Diễu không quan tâm, chỉ nhìn họ rồi rời đi. Thế nhưng Từ Tài Quang đã vội vàng ngăn lại.

“Tử Diễu sư tỷ, sao phải vội vàng vậy?”, Từ Tài Quang dịu dàng nói.

Những người bên cạnh thấy vậy cũng hùa theo. Có ngốc cũng nhận ra Từ Tài Quang thích Tử Diễu. Thế nhưng Tử Diễu trước giờ luôn không thích tiếp xúc với người khác. Ngoài sư tôn và tôn trưởng ra thì cô ta không coi bất cứ ai trong sư môn ra gì. Từ Tài Quang khổ sở theo đuổi nhưng cũng không có cơ hội.

“Ồn ào quá”, Tử Diễu nói đúng ba từ.

Từ Tài Quang biết chỉ dựa vào lời nói thì không thể giữ được Tử Diễu, cũng không thể tạo ra được cơ hội cho bản thân, thế là anh ta lên tiếng: “Tử Diễu sư tỷ, chắc cô không biết, Lâm Chính đấu với Tiết Tường sư đệ lần này là một người có y thuật thần kỳ hiếm có khó tìm đấy. Nếu cô đi thì sẽ tiếc lắm. Ở lại xem thế nào”.

“Y thuật thần kỳ sao?”, Tử Diễu khẽ chau mày.

Từ Tài Quang biết Tử Diễu rất thích những thứ y thuật kỳ lạ và cũng có sự nghiên cứu về lĩnh vực này nên anh ta biết nói tới sẽ có tác dụng. Thế nhưng Tử Diễu chỉ khẽ lắc đầu: “Từ Tài Quang, anh tưởng tôi chưa từng nghe qua về Lâm Chính sao? Anh ta chỉ là một người mới tới học ở thiên cung được vài tháng, còn chưa bằng cả đệ tử chính thức nữa”.

“Tử Diễu sư tỷ, nếu nghĩ vậy thì không đúng rồi. Đúng là Lâm Chính chỉ học ở thiên cung có vài tháng nhưng nhiều năm trước tôi nghe nói sau khi rời khỏi thiên cung thì cậu ta đã gặp được không ít cao nhân, nắm giữ không ít y pháp thần kỳ, vô cùng lợi hại. Sao cậu ta dám khiêu chiến với Tiết Tường chứ, hơn nữa còn dám khiêu chiến với cả tôi nữa. Nếu như không có gì chắc chắn thì sao lại tự làm khó mình như thế được”, Từ Thài Quang nói.