Còn Lâm Chính thì không nói gì đứng sau lưng cô, hoàn toàn như một người vô hình, không ai chú ý đến anh, cũng không ai quan tâm anh.
Giống như anh chỉ là một tồn tại dư thừa vậy.
“Mẹ, mẹ thấy thế nào?”
Tô Cối ghim xong một kim cuối cùng, lau mồ hôi cười hỏi.
“Khỏe, mẹ rất khỏe! Con trai, vất vả cho con rồi”.
“Mẹ, mẹ nói gì thế? Bác sĩ cứu người là chuyện hiển nhiên, huống chi con còn là con trai của mẹ nữa!”
“Hiếm khi thấy con hiếu thảo thế!”
Bà cụ nở nụ cười rạng rỡ.
Những người khác cũng hùa theo khen Tô Cối.
“Nói đi cũng phải nói lại, bà nội, hôm nay trông bà có tinh thần hơn mọi khi không ít đó, đặc biệt là sau khi bố cháu châm cứu, trông bà càng có tinh thần hơn, như trẻ đi mười tuổi vậy!”, lúc này, con trai Tô Cương của Tô Cối tiến lên vui mừng nói.
“Thật sao?”, cụ bà vui vẻ hỏi.
“Thật đó ạ”.
“Mẹ, mẹ thật sự trẻ hơn nhiều lắm đó!”
“Cảm thấy quá thần kỳ, đây là hiệu quả châm cứu của anh hai sao?”
“Thật khó tin!”
Những người khác cũng mới phát hiện, vô cùng ngạc nhiên.
Đây không phải nói quá, mà thật sự là như thế.
“A Cối, đây là chuyện gì thế?”, cụ bà nở nụ cười hỏi.
“Mẹ, không có gì đâu, nói chung mẹ có thể khỏe mạnh sống lâu thì đã đủ vui rồi!”, Tô Cối không giải thích thêm.
“A Cối, mẹ hỏi ông sao ông không nói? Ông không nói thì để tôi nói cho!”
Một người phụ nữ phát tướng ở bên cạnh vội bước ra.
Đây là vợ của Tô Cối, tên Lưu Diễm, bà ta chống nạnh nói: “Mẹ, có lẽ mẹ không biết, vì chữa khỏi bệnh cho mẹ, A Cối đã cố ý tiêu hai triệu nhờ người tìm quan hệ đến Yên Kinh bổ túc mấy ngày, mà thứ mẹ hưởng thụ bây giờ là thành quả học bổ túc của A Cối đó!”
“Cũng không có gì, chỉ đến Yên Knh học lý thuyết và kỹ thuật về một cách châm cứu khá lâu đời thôi, mẹ, mấy kim con vừa châm cứu cho mẹ khi nãy đều rất nổi tiếng, nó do Dược vương cổ đại Tôn Tư Mạc sáng chế ra, nhưng đến thời Minh Thanh lại bị thất truyền, gần đây mới có tung tích. Trước mắt, phương pháp này được một nhân vật lớn ở Yên Kinh cất giữ, sẽ không dễ dàng đưa cho người khác. Con nghĩ phương pháp này có thể trị tận gốc bệnh của mẹ, cho nên nhờ người liên lạc với nhân vật lớn kia, mượn phương pháp của ông ta xem thử”, Tô Cối giả vờ cười bất đắc dĩ.
“Thì ra là thế, nhưng mà... con lấy đâu ra hai triệu?”
“Bình thường con ăn uống tiết kiệm để dành được chút ít, phần còn thiếu con mang nhà đi thế chấp”, Tô Cối chần chừ một lúc mới nói.
Cả nhà cũng thế chấp luôn rồi?
Cụ bà thấy rất cảm động.
Bà thở ra một hơi, liên tục gật đầu: “A Cối, thấy con hiếu thảo như thế mẹ cực kỳ vui vẻ, có câu bách thiện hiếu vi tiên*, nếu người nhà họ Tô đều như con thì mẹ cũng không phải lo lắng gì thêm nữa”. Đọc nhanh tại Vietwriter.vn
*Bách thiện hiếu vi tiên: Trăm việc thiện, chữ hiếu đứng đầu.
“Mẹ nói đùa rồi, anh cả, em ba, em tư cũng đều rất tốt mà”, Tô Cối cười thật thà, nhưng trong mắt lại hiện lên tia sáng đắc ý.
“Con không cần khiêm tốn, Tô Cương! Cháu cũng phải cố gắng để sau này giống như bố cháu, biết không?”
“Bà nội yên tâm, bố vẫn luôn là tấm gương của cháu”, Tô Cương lập tức đáp lời.
“Ừm”.
Cụ bà gật đầu, nhìn Tô Cương bằng ánh mắt sâu xa, càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Nhưng những người khác thì lại giật mình, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Lúc này bọn họ mới phát hiện tất cả chuyện này đều là kế của Tô Cối!
Bỏ một số tiền lớn ra lấy lòng cụ bà, nhìn như rất lỗ, nhưng lại là lời.
Dẫu sao cụ bà cũng lớn tuổi lắm rồi.
Gần đây bà đang chuẩn bị nhường lại quyền lớn của gia tộc, chọn một người trẻ tuổi tài giỏi mới để quản lý doanh nghiệp của gia tộc.
Chọn ai? Không biết được.
Nhưng thủ đoạn này của Tô Cối rõ ràng là muốn trải đường cho con trai Tô Cương của ông ta!
Đúng là mưu mô!
Người nhà họ Tô ở phía sau thầm cắn răng, ra sức mắng chửi trong lòng.
Tô Nhu thầm thở dài.
Quyền quản lý doanh nghiệp của gia tộc ai cũng có thể tranh giành, chỉ có nhà cô là không thể, vì người cụ bà ghét nhất là Lâm Chính, kẻ mang lại tai họa cho tương lai của nhà họ Tô này.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đứng sau lưng đột nhiên tiến lên mấy bước, quan sát kỹ cây kim trên cánh tay của cụ bà.
“Haha, Lâm Chính, chưa từng nhìn thấy thuật châm cứu cao siêu đúng không? Cũng phải, đồ quê mùa ngu xuẩn như cậu sao có thể nhìn thấy cái này được? Tôi cho phép cậu chụp ảnh đăng lên mạng xã hội khoe khoang đấy, cứ xem như tuyên truyền cho tài chữa bệnh của bố tôi đi”, Tô Cương ở bên cạnh liếc Lâm Chính, khinh thường cười nói.
Tô Cối đắc ý.
Lâm Chính nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Cách châm cứu này là đến từ ‘bài Linh Thủ’ trong Thiên Kim Phương bản hạ của Tôn Tư Mạc, nhưng bác hai chưa thông thạo, mười ba kim trước đó của bác đều đúng, nhưng lại thiếu một kim! Nếu không châm một kim này, cụ bà không thể sống qua mười hai giờ!”