Chương 4000
…
Tiếng hô gọi vang lên không ngừng.
Nhưng… Tiết Tường như không nghe thấy gì.
Dường như Từ Tài Quang ý thức được điều gì, ánh mắt nghiêm túc, lập tức rút châm bạc ra định lại gần Tiết Tường.
Nhưng ngay khi anh ta vừa đến gần Tiết Tường thì…
Bùm!
Một tiếng nổ kịch liệt vang vọng mây xanh.
Là Tiết Tường…
Hắn nổ rồi!
Máu thịt bắn tung tóe, chết không toàn thây!
Hắn… đã nổ tung ngay trung tâm đài Y Thánh!
Cả hiện trường yên ắng vô thanh.
Mọi người mở to mắt nhìn, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt, ai nấy đều ngây ra.
Lý Đào ngã ngồi trên đất.
Từ Tài Quang giống như hóa đá.
Vô số đệ tử ở đây mặt mày trắng bệch, nhìn cảnh này mà không tin nổi.
Một người sống sờ sờ sau khi Lâm Chính dùng hai ngón tay nhẹ nhàng điểm mấy cái đã hóa thành vô số mảnh thịt vụn, chết thảm ngay tại chỗ.
Giờ phút này, dù là bất cứ ai nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy hoảng hốt, khó mà tin nổi.
Mọi người đều cho rằng Tiết Tường sẽ dùng khí thế áp đảo gi ết chết Lâm Chính, nhưng không ngờ người bị áp đảo… lại là Tiết Tường!
Ai cũng không chấp nhận nổi chuyện này.
“Anh Lâm lợi hại đến thế sao?”, Thu Phiến sáng mắt, tràn đầy mong đợi và kích động.
Dọc đường cô ấy đi cùng Lâm Chính đến đài Y Thánh, trong lòng còn nghĩ có cần đi nhặt xác cho Lâm Chính hay không.
Bây giờ xem ra là cô ta nghĩ nhiều rồi.
“Tiết Tường sư huynh!”.
Lý Đào quỳ rạp dưới đất, gào khóc thê lương.
Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc ở đây.
Lâm Chính quay đầu lại, nhìn về phía Từ Tài Quang mặt mày trắng bệch, bình tĩnh nói: “Nếu anh chịu ra tay cùng với anh ta, có lẽ anh ta có thể sống lâu hơn một chút”.
Từ Tài Quang hoàn hồn lại, nghiêm túc nói: “Lâm Chính, xem ra tôi đã xem thường cậu! Nhưng cho dù cậu giết được Tiết Tường thì đã sao? Chênh lệch giữa tôi và Tiết Tường không hề ít”.
“Tôi không nói anh so với Tiết Tường, tôi cảm thấy có lẽ anh nên đánh giá lại sự chênh lệch giữa tôi và anh đi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Ngông cuồng! Cậu nghĩ cậu là cái thá gì? Không xem lại xem bây giờ mình trông như thế nào? Cậu cũng sắp chết rồi! Còn dám buông lời ngông cuồng?”, Từ Tài Quang hừ lạnh.
“Sắp chết rồi?”.
“Xem xem bột phấn mà Tiết Tường rải lên người cậu đi!”, Từ Tài Quang nheo mắt lại, nói.