Chương 4010
Chẳng hề có ý xin lỗi.
Thấy tiếng gầm xung quanh như sấm, cuối cùng anh cũng lên tiếng.
“Xin lỗi? Ông cũng xứng sao?”.
Anh vừa dứt lời, đài Y Thánh lập tức trở nên im bặt.
Kinh hãi!
Tất cả mọi người đều kinh hãi!
Ai nấy trợn mắt há mồm, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
Tam tôn trưởng cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Người này không sợ chết sao? Một vãn bối xin lỗi Trịnh điện chủ cũng không có gì mất mặt cả.
Ngược lại, chuyện này cũng đã nể mặt anh lắm rồi, tại sao anh vẫn không chịu nhượng bộ như vậy chứ?
Có người bắc sẵn thang cho xuống mà vẫn không hài lòng sao?
“Lâm Chính, cậu đừng được voi đòi tiên! Mau xin lỗi!”, Ngũ tôn trưởng cũng không nhịn được nữa, trầm giọng quát.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, đanh giọng nói: “Chuyện này là Tiết Tường và Từ Tài Quang gây sự trước, đệ tử chỉ giải quyết theo quy tắc của thiên cung Trường Sinh. Quyết đấu sinh tử là quy tắc của thiên cung, đệ tử giết bọn họ trong trận quyết đấu sinh tử là hợp tình hợp lý, đâu có làm sai điều gì? Bây giờ Trịnh Thông Viễn muốn dùng thân phận để ép đệ tử xin lỗi? Ông ta xứng sao?”.
“Cậu… cậu… cậu… cậu…”, Trịnh Thông Viễn tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, rít gào: “Cậu là cái thá gì chứ? Cậu nghĩ tôi không dám giết cậu sao?”.
“Lâm Chính!”, Tam tôn trưởng cũng nghiêm giọng quát, nhìn anh chằm chằm: “Cậu đừng ngang bướng nữa!”.
“Không phải là đệ tử ngang bướng! Hai vị tôn trưởng! Chẳng lẽ quy tắc của thiên cung là trò cười sao? Nếu các vị tôn trưởng cho rằng là vậy thì Lâm Chính cũng đồng ý xuống nước, xin lỗi ông ta”, Lâm Chính mặt không cảm xúc đáp.
Câu này của anh khiến hai tôn trưởng đều khó xử.
Sao bọn họ dám phủ quyết quy tắc của thiên cung chứ?
Như vậy chẳng phải là phủ quyết cả thiên cung Trường Sinh sao?
“Tất cả tránh ra!”.
Trịnh Thông Viễn không nhịn được nữa, gầm lên một tiếng: “Hôm nay tôi thề phải giết thằng nhãi này!”.
Dứt lời liền bất chấp tất cả, muốn xông về phía Lâm Chính.
Tam tôn trưởng hơi nhíu mày, nhưng lần này không có hành động gì.
Ngũ tôn trưởng định lên tiếng khuyên nhủ, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này.
“Dừng tay!”.
Thu Phiến bỗng chạy tới, chặn trước mặt Lâm Chính, khuỵu gối quỳ xuống trước Trịnh điện chủ, vội kêu lên: “Xin điện chủ bớt giận! Cho phép Thu Phiến nói mấy câu với Lâm Chính!”.
“Hử?”.
Sắc mặt Trịnh Thông Viễn đầy giận dữ, vốn định nói gì đó, nhưng Tam tôn trưởng đã lên tiếng trước: “Thu Phiến, cô hãy khuyên nhủ cậu ta, đừng ngang bướng nữa, không có lợi cho ai cả”.
“Vâng”.
Thu Phiến gật đầu, sau đó ngoảnh phắt lại nói với Lâm Chính: “Anh Lâm, anh cần gì phải làm vậy chứ? Chuyện này bỏ qua đi!”.