Chương 4016
Bà cụ Ôn nhìn khuôn mặt kiên định và nghiêm túc của Lâm Chính, đôi mắt đục ngầu lóe lên một tia an ủi, nhưng cảm xúc này nhanh chóng bị che giấu, thay vào đó là phẫn nộ và chán ghét.
“Lâm Chính, rốt cuộc tôi phải nói bao nhiêu lần thì cậu mới chịu tin hả? Tôi nói cho cậu biết, cậu muốn tìm ai thì tự đi mà tìm, đừng ở đây làm phiền tôi nữa! Nếu cậu còn tiếp tục lằng nhằng, có tin bây giờ tôi đánh gãy tay chân cậu không hả?”.
Bà cụ Ôn gầm lên, ánh mắt đầy hung ác và tàn bạo.
Giờ phút này, dù là ai nhìn thấy bà ấy cũng phải rợn tóc gáy.
Quả nhiên, Lâm Chính trầm mặc.
Anh nhìn bà cụ Ôn, một lát sau mới cúi người thật thấp, nhỏ giọng nói: “Nếu bà Ôn quả thực không biết tung tích của Như Thi thì thôi, Lâm Chính không làm phiền bà nữa. Bà Ôn, tôi xin lỗi vì đã mạo phạm, Lâm Chính… xin cáo từ”.
Nhưng bà cụ Ôn không thèm đếm xỉa, xoay người đóng cửa lại.
Rầm!
Cánh cửa lại đóng sập trước mũi Lâm Chính.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài một tiếng, xoay người bỏ đi.
Sau khi Lâm Chính rời đi được một lúc, cánh cửa nhà tranh bỗng lại bật mở.
Bà cụ Ôn chậm rãi đi ra.
Bà ấy nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Lâm Chính đâu, đứng bất động một lúc lâu, rồi xoay người về nhà tranh.
Nhà tranh không lớn, ánh sáng tối tăm.
Lúc này, một “thi thể” sắc mặt trắng bệch, toàn thân lạnh toát đang nằm trên giường.
Đó chính là Liễu Như Thi.
Lúc này, hai tay hai chân, thậm chí là đầu cô ấy, đều có từng chiếc ống trong suốt nối liền, toàn thân cắm đầy châm bạc, một số chất lỏng kỳ quái đang truyền vào người Liễu Như Thi qua những chiếc ống kia. Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô ấy tràn ngập đau đớn.
“Nhóc con, cháu không nhìn nhầm, thằng bé kia đúng là người nặng tình nặng nghĩa, chỉ đáng tiếc… tạo hóa trêu ngươi, cậu ta không thể gặp được cháu nữa. Nếu để cậu ta nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cháu, bà lo cậu ta sẽ làm chuyện dại dột mất”.
Bà cụ Ôn nói đến đây, thở dài thườn thượt, rồi ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, thầm lau nước mắt.
Ngặt nỗi “thi thể” ở trên giường không nghe thấy những lời than vãn này.
Đúng lúc đó, một giọng nói bình thản vang lên sau lưng bà ấy.
“Bà Ôn, bà hãy nói cho tôi biết, cô ấy… bị làm sao vậy?”.
Cả người bà cụ Ôn run lên, ngoảnh phắt đầu lại, thấy người mới rời đi không lâu trước đó không biết đã xuất hiện ở cửa từ lúc nào.
“Lâm Chính?”.
Bà cụ Ôn đứng bật dậy, nhìn anh với ánh mắt khó tin: “Sao… sao cậu lại quay lại? Chẳng phải cậu đã đi rồi sao?”.
Nhưng Lâm Chính không trả lời bà ấy, mà đi tới bên giường, nhìn Liễu Như Thi đang nằm trên đó, cả người đờ đẫn như mất hồn.
Ánh mắt bà cụ Ôn đầy bất lực và đau khổ.
Bà ấy thở dài, khàn giọng nói: “Cậu… đừng quá kích động…”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”.
Lâm Chính quay phắt lại, trừng mắt nhìn bà cụ Ôn, khẽ gầm lên chất vấn.