Chương 4019
Sau một đợt châm cứu đơn giản nữa thì Thu Phiến cũng mang thuốc vào bón cho anh. Sắc mặt của Lâm Chính tốt lên không ít. Thế nhưng anh khẽ chau mày. Anh nhìn phần cặn thuốc còn lại trong bát, nói giọng khàn khàn: “Ngũ tôn trưởng, tại sao hôm nay thuốc cho tôi chỉ có những loại này. Những loại này chỉ có thể khống chế được hoạt độc trong người tôi chứ đâu có thể thải chúng ra được”.
“Điều này….”
Ngũ tôn trưởng tái mặt, vội nói: “Tôi thấy cơ thể cậu khá yếu, không dám dùng những loại thuốc quá mạnh. Lâm Chính, lẽ nào cậu nghi ngờ y thuật của cung Trường Sinh?”
“Lâm Chính không dám”, anh vội nói nhưng anh không phải là kẻ ngốc.
Không phải là cơ thể anh yếu mà là sau khi sử dụng Thuyền Thiên Dan, hoạt độc phát tác mạnh hơn. Nếu như không dùng thuốc liều mạnh thì sao có thể kiểm soát được. Rõ ràng là Ngũ tôn trưởng nói dối. Thế nhưng Lâm Chính cũng không thể vạch mặt.
Ngũ trưởng lão chữa trị qua loa xong đứng dậy định rời đi.
“Tôn trưởng, lần sau tiến thành thải độc là lúc nào?”, Lâm Chính hỏi.
Ngũ tôn trưởng dừng lại: “Đợi thông báo”.
Nói xong bà ta đi thẳng.
“Cung tiễn Ngũ tôn trưởng”, Thu Phiến vội hành lễ.
Lâm Chính chỉ im lặng không nói gì. Đợi ngũ tôn trưởng rời đi thì Thu Phiến mới quay đầu lại: “Lâm Chính, giờ anh cảm thấy thế nào rồi? Có ổn không?”
“Hoạt độc được không chế đôi chút, nhưng so với lần trước thi không là gì cả”, Lâm Chính nói.
“Độc này khủng khiếp như vậy thì cũng phải từ từ mà”, Thu Phiến cười nói.
“Hiện tại là lúc thải độc tốt nhất, nếu không thì tôi đã không bảo cô đi gọ Ngũ tôn trưởng. Nhưng bà ta tới chỉ khống chế nó, không hề có ý định thải độc cho tôi…tôi lo rằng Ngũ tôn trưởng không muốn chữa trị cho tôi”, Lâm Chính trầm giọng.
“Không thể nào, Ngũ tôn trưởng đã từng thề rằng sẽ chữa khỏi bệnh cho anh mà”, Thu Phiến không tin.
“Có thể người không muốn chữa khỏi cho tôi không phải là Ngũ tôn trưởng mà là người phía trên”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Dứt lời, Thu Phiến khẽ giật mình. Một lúc lâu sau cô ấy mới lên tiếng: “Tại sao chứ?”
“Rất đơn giản, cái giá để chữa trị là giá trên trời. Hoạt độc không dễ thải ra như vậy đâu. Dù là thiên cung Trường Sinh thì cũng sẽ phải tiêu tốn không ít những loại thảo dược quý giá. Mặc dù những loại thảo dược này chẳng là gì so với Lạc Linh Huyết nhưng giờ mười giọt Lạc Linh Huyết của tôi đã nằm trong tay thiên cung rồi, bọn họ đã lấy được thứ cần lấy thì đương nhiên không muốn chữa trị cho tôi nữa. Vì tôi cũng chẳng phải là nhân vật gì ghê gớm. Dù không chữa được cho tôi cũng sẽ chẳng có hậu quả gì, cùng lắm thì bị người đời chửi cho vài câu là xong”, Lâm Chính trả lời.
“Sao có thể như vậy được”, Thu Phiến không thể chấp nhận được.
“Giờ đang ở nhà người ta, không thể không cúi đầu được. Tôi cũng bất lực. Nếu không phải vì hoạt độc phát tác dụng, độc dược đã lan ra toàn bộ cơ thể thì tôi cũng đã không vội giao Lạc Linh Huyết cho bọn họ rồi. Giờ họ nuốt lời, tôi cũng hết cách” Lâm Chính lắc đầu, thở dài.
“Lâm Chính, chuyện gì cũng nên nghĩ theo hướng tốt. Có thể…Ngũ tôn trưởng không có ý đó”, Thu Phiến cũng không biết phải nói gì. Cô ấy chỉ biết an ủi như vậy.
“Hi vọng là như vậy”, Lâm Chính đáp lại. Thu Phiến chỉ im lặng. Lâm Chính ngồi trên giường tiếp tục tự châm cứu cho mình. Thu Phiến rảnh rang bèn đọc sách y.
“Phải rồi Lâm đại ca, có một chuyện tôi quên không nói với anh. Nếu không có chuyện gì thì đừng ra khỏi cung, nghe nói bên ngoài không được yên bình cho lắm”, Thu Phiến bỗng lên tiếng.
“Sao lại không được yên bình cho lắm?”, Lâm Chính hỏi.