Chương 4028
“Nhưng tôn trưởng chỉ châm cứu cho đệ tử mà không dùng thuốc, Ngũ tôn trưởng, có gì chúng ta cứ thẳng thắn với nhau đi, có phải thiên cung sắp bỏ mặc đệ tử không?”, Lâm Chính ngẩng đầu lên, nhìn Ngũ tôn trưởng nói.
“Hỗn xược!”.
Ngũ tôn trưởng lòng rối như tơ vò, lập tức quát lớn: “Cậu đang nghi ngờ tôi sao?”.
“Lâm Chính không dám, nhưng tôn trưởng từng lập lời thề trước mặt các đệ tử, hi vọng tôn trưởng sẽ không quên”, Lâm Chính trầm giọng nói.
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Ngũ tôn trưởng tỏ vẻ lúng túng, bà ta hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không quên! Chỉ là dạo này trong cung xảy ra nhiều chuyện. Cậu cũng biết đấy, Từ Bi Thất vừa mới bị cướp, những thần dược chuẩn bị cho cậu cũng không còn, thế nên bên cậu mới phải để thêm, mong cậu hiểu cho”.
“Đệ tử hiểu ạ, nhưng đệ tử không muốn ngồi im chờ chết, nên mong Ngũ tôn trưởng hãy cho đệ tử một đặc quyền”.
“Đặc quyền? Đặc quyền gì?”.
“Đệ tử trước giờ là người hiếu thắng, không bao giờ gửi gắm tất cả hi vọng vào người khác, nên đệ tử mong mình có thể đến Tàng Thư Các của thiên cung để đọc sách cổ, tìm cách chữa trị Hoạt Độc”, Lâm Chính khàn giọng nói.
“Đọc sách cổ? Hừ, cậu tưởng những người làm tôn trưởng như chúng tôi chưa từng đọc vài lần sách cổ trong Tàng Thư Các sao? Nếu sách cổ có cách thì chúng tôi đã dùng cho cậu từ lâu rồi, cậu cần gì phải lãng phí thời gian chứ?”, Ngũ tôn trưởng khinh bỉ nói.
“Mỗi người đều có cách hiểu khác nhau, huống hồ đệ tử du lịch bên ngoài, học được không ít y thuật ngoài thiên cung, đệ tử nghĩ một số phương pháp trong sách cổ kết hợp với y thuật của đệ tử, có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ. Ngũ tôn trưởng, lẽ nào ngay cả yêu cầu nhỏ bé này mà tôn trưởng cũng không thể đáp ứng sao”, vẻ mặt Lâm Chính đầy khẩn thiết.
Ngũ tôn trưởng trầm mặc một lúc lâu, sau đó gật đầu, bình thản nói: “Được, nếu cậu đã cố chấp muốn đến đó, thì tôi cho phép! Của cậu đây!”.
Bà ta đưa một tấm lệnh bài đến trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy.
“Đây là lệnh bài của tôi, có nó thì cậu sẽ được vào Tàng Thư Các thỏa mái, không ai ngăn cản cậu. Cậu muốn đọc thì đến đó đọc đi, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem cậu rồi”, Ngũ tôn trưởng nói.
“Cảm ơn Ngũ tôn trưởng”, Lâm Chính lập tức đứng dậy hành lễ, nhưng còn chưa làm xong đã ho dữ dội.
“Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi”.
Ngũ tôn trưởng đứng dậy rời đi.
“Cung tiễn Ngũ tôn trưởng”.
Lâm Chính cao giọng hô.
Ngũ tôn trưởng đi thẳng, đầu cũng không ngoảnh lại.
“Tại sao tôn trưởng lại cho anh ta đặc quyền này?”.
Đệ tử đi theo phía sau cảm thấy vô cùng khó hiểu, dè dặt hỏi.
“Coi như là tôi bồi thường cho cậu ta đi”, Ngũ tôn trưởng thở dài, bình thản nói: “Tôi vốn định chữa khỏi cho cậu ta, nhưng bên trên lại tiếc thần dược. Hình như Hoạt Độc trong người cậu ta lại mạnh hơn trước rồi, cứ thế này thì cậu ta cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa. Cậu ta là người sắp chết, có yêu cầu nhỏ này thì cứ đồng ý đi”.
“Hóa ra là vậy, tôn trưởng nói chí phải”.
“Về thôi”.
“Vâng”.