Chương 4100
Vệ Tân Kiếm mở to mắt, toàn thân run rẩy, nhưng lần này anh ta không la hét nữa, chỉ nhắm mắt nghe theo số trời…
Một đệ tử bước nhanh đến, bóp mũi Vệ Tân Kiếm.
Vệ Tân Kiếm không thở được buộc phải há miệng, lập tức có người bóp cằm anh ta.
Đệ tử bưng hộp sắt đó chạy tới, định rót quái dược cho anh ta.
Không ít đệ tử quay đầu đi, không đành lòng nhìn.
Tửu thúc bá đau khổ rơi nước mắt.
Chu Bích Như một vẻ lạnh lùng.
Bạch Hạo Tâm thì kích động đứng dậy.
Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên từ phía ngoài đám đông.
“Tất cả dừng tay lại cho tôi!”.
Ồ?
Chu Bích Như nhíu mày: “Ai đấy?”.
Cô ta vừa lên tiếng hỏi, lập tức có tiếng nói truyền tới: “Sư phụ của Vệ Tân Kiếm! Lâm Chính!”.
Lâm Chính?
Tất cả mọi người không khỏi sửng sốt, đổ dồn mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy đám người giãn ra, rồi hai bóng dáng ở phía sau sải bước đi tới.
Đó chính là Lâm Chính và Thu Phiến!
“Là các cậu? Chẳng phải các cậu đã đi rồi sao?”.
Tửu thúc bá mở to hai mắt, tỏ vẻ khó tin nhìn hai người.
“Là anh?”.
Bạch Hạo Tâm cũng đứng phắt dậy, kêu lên thất thanh.
Vệ Tân Kiếm rùng mình, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin, còn tưởng là mình nhìn nhầm…
“Ồ! Lâm Chính chính là người này sao?”, Chu Bích Như vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Chính liếc mắt nhìn Vệ Tân Kiếm, sắc mặt thay đổi, sau đó nhanh chân chạy tới, đẩy hai đệ tử đang đỡ Vệ Tân Kiếm ra, vội vàng đỡ lấy anh ta rồi châm cứu để ổn định vết thương.
Một lát sau, anh cất châm bạc đi, khàn giọng nói: “Vệ Tân Kiếm, anh thấy thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?”.
“Đỡ nhiều rồi…”
Vệ Tân Kiếm thở phào, nhìn Lâm Chính chằm chằm, kinh ngạc hỏi: “Chẳng phải tôi đã bảo Tửu thúc bá đưa anh đi rồi sao? Sao anh còn quay lại?”.
“Lần này tôi đến Tử Huyền Thiên là vì nghe nói anh bị bắt nạt, nên đến xem thế nào. Không ngờ anh không những bị bắt nạt, mà còn bị bức hại”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Lâm Chính! Anh muốn làm gì?”, Vệ Tân Kiếm cuống lên.
“Anh là đồ đệ của tôi, tôi đương nhiên phải đòi lại công bằng cho anh rồi!”.
Lâm Chính đứng lên, liếc mắt nhìn đám người của Tử Huyền Thiên đang có mặt, đanh giọng quát: “Là ai đánh đồ đệ của tôi ra nông nỗi này? Đứng ra đây đi!”.
“Lâm Chính! Đây là Tử Huyền Thiên, không phải chỗ để anh làm càn đâu!”.
Nguyên Lam Y xòe chiếc quạt gấp ra, vừa phe phẩy vừa đi tới.
“Sao nào? Là anh hả?”, Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.
Nguyên Lam Y do dự một lát, nhìn Bạch Hạo Tâm và rất nhiều đệ tử đang đứng xung quanh, cùng với Chu Bích Như ở phía trên, trong lòng lập tức yên tâm. Ở đây có bao nhiêu người thế này mà mình phải sợ tên này sao? Thế là anh ta cười khẽ đáp: “Phải thì sao nào?”.
Nhưng vừa nói xong bốn chữ này.
Vèo!
Tiếng phá không vang lên.
Lâm Chính đột nhiên biến mất.
“Nguyên sư đệ, cẩn thận!”, Chu Bích Như hét lớn.
“Cái gì?”.
Nguyên Lam Y sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, bỗng cảm thấy cổ mình như bị một gọng kìm kẹp chặt, không thể hít thở được. Khi hoàn hồn lại anh ta mới phát hiện không biết Lâm Chính đã đứng trước mặt mình từ lúc nào.
Một tay anh bóp cổ Nguyên Lam Y, nhấc bổng anh ta lên, ánh mắt lãnh đạm lóe lên sát khí.
Nguyên Lam Y bị dọa cho suýt thì tè ra quần.