Chương 4132
Cửa lớn bị đóng chặt, sau đó bên trong vang lên tiếng leng keng.
Sáng ngày hôm sau, một đệ tử đến sân nhà.
“Thu Phiến sư muội!”.
Đệ tử đó lên tiếng gọi.
Thu Phiến vừa tắm rửa xong vội vàng chạy ra, nhìn thấy người đó thì vô cùng kinh ngạc.
“Là Lý sư huynh này, Lý sư huynh có chuyện gì vậy?”.
Thu Phiến vội vàng hành lễ.
Lý sư huynh đó nhíu mày, hỏi: “Thu Phiến sư muội, Lâm sư đệ đâu?”.
“Anh Lâm sao? Anh ấy đang ở trong phòng”.
“Trong phòng? Chiều hôm qua tôi tìm hai người sao không thấy bóng dáng hai người? Hai người đã đi đâu?”.
“Chuyện này…”, Thu Phiến hoảng hốt, không biết nên trả lời thế nào.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, cô mau đi gọi Lâm sư đệ ra đây, sư phụ đang tìm cậu ta!”, Lý sư huynh quát khẽ.
“Sư phụ? Anh đang nói đến Nhị tôn trưởng sao?”, Thu Phiến căng thẳng.
“Đúng! Hôm qua sư phụ luôn đi tìm Lâm Chính, nhưng mãi không biết cậu ta đi đâu. Cô mau đi gọi cậu ta ra đây, sư phụ đang đợi cậu ta ở Thượng Thanh Cung, có chuyện gấp cần nói với cậu ta!”, Lý sư huynh nói.
“A… Cái đó… Được… Lý sư huynh, anh đợi một lúc, tôi sẽ đi gọi anh Lâm ngay…”.
Vẻ mặt Thu Phiến hơi khó coi, sau đó vẫn quay người chạy vào trong.
Cô ấy đứng trước cửa phòng Lâm Chính do dự một lúc lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, gõ cửa.
Cộc cộc cộc…
“Anh Lâm, anh dậy chưa? Nhị tôn trưởng đang tìm anh đấy!”.
Không ai trả lời.
Thu Phiến hoang mang, tiếp tục gõ cửa.
Nhưng trong phòng vô cùng yên tĩnh, không có chút động tĩnh nào.
Chuyện gì thế?
Chẳng lẽ anh còn đang ngủ?
Tim Thu Phiến đánh bộp, do dự một lúc rồi quyết định đẩy cửa vào.
Cạch!
Cửa được mở ra.
Nhưng… cảnh tượng trước mắt khiến Thu Phiến kinh ngạc.
Trong phòng hỗn loạn, không có một ai.
Chỉ có… một kén tằm!
Một cái kén khổng lồ!
Thu Phiến nhìn chằm chằm kén khổng lồ một lúc lâu, đầu óc mờ mịt.
Cô ấy đã bao giờ nhìn thấy thứ nào như vậy?
“Anh Lâm!”.
Cô ấy thử hét với vào trong phòng.