Chương 4153
“Giảng sư, anh ta đã chết ạ!”, Giang Mạn thở hổn hển, vẻ mặt bình tĩnh nói.
Mọi người nhìn chăm chăm Lâm Chính. Nghe Giang Mạn nói, ai cũng ớn lạnh.
Người này….sắp chết rồi sao?
Cũng phải…Toàn thân Lâm Chính lúc này là châm đen của Giang Mạn, trông vô cùng quỷ dị. Không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả những cây châm đen này đều có độc. Bị trúng nhiều châm độc như vậy, dù có là thần tiên thì cũng không sống nổi.
Huống hồ, nhát chỉ điểm cuối cùng của Giang Mạn còn nhằm đúng vào tử huyệt của Lâm Chính như muốn cắt đứt mệnh mạch của anh, không cho anh có cơ hội sống sót. Tình cảnh như vậy, không chết sao được?
“Rất tốt”.
Giang Thục Hồng khẽ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng: “Làm tốt lắm, Giang Mạn”.
“Cảm ơn giảng sư”.
Giang Mạn lên tiếng sau đó nói với người của Thượng Thanh Cung: “Các người mau đưa anh ta đi lo hậu sự đi. Còn ai muốn khiêu chiến nữa không, mau lên đi”.
Câu nói kéo đám người Thượng Thanh Cung kéo về thực tại.
“Cái gì? Lâm Chính…thua rồi sao?”, Lý Như lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên, anh ta đã là người chết rồi. Tuyệt Mệnh Hắc Lân Châm của tôi đã chặn đứt huyết quản của anh ta. Mà độc trên đầu mỗi cây châm đã nhanh chóng truyền đi khắp cơ thể anh ta rồi. Lúc này đến cả một cọng tóc của anh ta cũng có độc nữa. Không ai cứu được hết’, Giang Mạn vừa nói vừa cười.
“Hả?”, người của Thượng Thái Cung tái mặt.
“Các người cho rằng tác dụng của Siêu Thể Đan chỉ là giúp gia tăng sức mạnh và tốc độ thôi sao, nó còn giúp tăng về mặt chân khí nữa. Chân khí đủ mạnh thì độc tố có thể thi triển cũng vô cùng khủng khiếp, không gì có thể hóa giải được. Nhị tôn trưởng, nói thật là Giang Mạn của lúc này không có ai đối phó được đâu. Đệ tử của ông mà lao lên thì chỉ có mất mạng thôi. Tốt nhất là ngoan ngoãn từ bỏ đi, kết quả đã quá rõ ràng rồi”, Giang Thục Hồng khẽ mỉm cười. Giọng nói đầy tự tin vang lên.
Nhị tôn trưởng sững sờ nhìn Giang Thục Hồng. Ông ta không nói gì. Sự việc tới bước này rồi thì đến ông ta cũng không biết phải làm thế nào nữa. Có lẽ thật sự nên từ bỏ rồi. Chỉ đáng tiếc mọi người đã không ngăn Lâm Chính lại, để anh phải mất mạng.
Nhị tôn trưởng cảm thấy không cam tâm. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Châm pháp kém như thế, nghĩ thế nào mà giết được tôi vậy?”
Dứt lời, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Chính.
“Lúc này rồi mà còn cứng miệng à?”, Giang Mạn hừ giọng.
“Ai cứng miệng làm gì!”, Lâm Chính điềm đạm nói, sau đó cởi áo ra, một giây sau đám đông phải bàng hoàng.
Toàn bộ số châm độc chỉ ghim được vào áo của anh chứ không hề cắm được vào da thịt của anh. Châm bạc không hề đâm được vào da thịt thì lấy đâu ra bị trúng độc?
“Sao có thể như vậy? Không thể nào”, Giang Mạn kinh hãi trố tròn mắt, vội vàng lùi ại.
“Lẽ nào kẻ này dùng khí công để chống là châm bạc sao?”,
“Woa!”, đệ tử của Thượng Thanh Cung nhảy cẫng lên, hò reo không ngớt. Nhị tôn trưởng cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng ông ta nhanh chóng ý thức được điều gì đó bèn nở nụ cười và gật đầu.
“Chút thủ đoạn của cô mà muốn giết tôi thì không dễ như vậy đâu”, Lâm Chính vứt cái áo ghim đầy châm xuống, thản nhiên lên tiếng.
“Khốn nạn! Chưa kết thúc đâu”, Giang Mạn nghiến răng, đưa bút sắt lên định tấn công tiếp.
Nhưng đúng lúc này…
Phụt! Giang Mạn đang định ra tay thì đột nhiên nôn ra máu. Cơ thể loạng choạng, ngã ra đất.