Chương 4187
“Không có mùi vị…rốt cuộc là đan dược gì đây?”, Lâm Chính không dám nuốt vào và cũng không thể nghĩ ra được đáp án, đành phải cất viên đan dược đi.
Đúng lúc này, anh đột nhiên bị thu hút bởi một dòng chữ nhỏ của mặt bên quan tài: “Người hữu duyên lạy ta ba cái có thể nhận được sự che chở của ta”.
Lâm Chính lầm bầm, cảm thấy khó hiểuĐây là di ngôn của Diệp Nhượng Thiên sao?
“Thôi bỏ đi, tiền bối vốn là người đi trước. Hôm nay mình lại mạo phạm thế này, còn lấy được bao nhiêu lợi lạc, tiền bối là kẻ vĩ đại, khấu đầu ba cái cũng chẳng là gì?”
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, sửa sang lại quần áo và đi tới trước quan tài, hành lễ.
Thế nhưng ngay khi cái lạy thứ ba kết thúc thì quan tài của Diệp Nhượng Thiên đột nhiên nứt ra. Ngay sau đó một lớp bột màu xanh cũng xuất hiện.Lâm Chính ngạc nhiên, vội vàng ngửi và bàng hoàng.
“Đây là thuốc dẫn sao?”
Chuyện gì vậy?
“Tiền bối, lẽ nào tiền bối muốn tôi sử dụng thứ này để phục dùng đan dược?”, Lâm Chính nhìn vết nứt trên quan tài và lầm bầm.
Nhìn chiếc quan tài cũ kỹ, rách nát mà Lâm Chính giật cả mình. Nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Sau khi khẳng định mình không bị hoang tưởng thì Lâm Chính bèn nhét số bột màu xanh vào miệng và cố gắng nuốt xuống.
Ngay sau đó anh lại nhét viên đan dược vào. Lâm Chính thường không dễ gì tin vào người khác nhưng lần này thì anh lựa chọn tin tưởng.
Nguyên nhân rất đơn giản. Người chết không cần thiết phải nói dối làm gì.Huống hồ, lại còn là một người mà mình vừa khấu đầu nữa.
Mặc dù Lâm Chính không biết nhiều về Diệp Nhượng Thiên nhưng có thể thấy đây là một tiền bối lỗi lạc.
Diệp Nhượng Thiên muốn giết người thì hoàn toàn có thể sử dụng các cơ quan ở ngoài hành lang. Lâm Chính nuốt viên đan dược rồi lập tức ngồi xuống, vận khí để tiêu hóa viên thuốc.
Làn da của anh bắt đầu biến thành mà đỏ, một luồng sức mạnh phóng ra bao trùm lấy cơ thể anh. Lâm Chính trố tròn mắt, thở hắt ra, miệng phun ra một ngụm khói màu trắng.
“Đây là thứ gì vậy? Sức mạnh khủng khiếp quá, thật không thể tin được”, Lâm Chính sững sờ.
Bảo dược! Chắc chắn là bảo dược được luyện ra từ những thứ quý giá. Cả đời này anh chưa từng thấy sức mạnh nào như thế.
Anh không dám do dự, vội vàng tập trung tinh thần và tiếp tục tiêu hóa: “Nghe nói mộ thiên cung chỉ có cung chủ mới được bước vào. Một bảo vật như vậy có thể tồn tại đến bây giờ có lẽ là vì cung chủ vào đây cũng không dám mở quan tài của tiền bối Diệp Nhượng Thiên ra”.
Lâm Chính suy nghĩ, cơ thể bắt đầu có sự thay đổi sau khi dùng viên đan dược thần kỳ.
Bên ngoài khu mộ thiên cung…
“Tới lúc rồi”.
Đại tôn trưởng đặt chén trà xuống và đứng dậy: “Phải đi lấy Lạc Linh Huyết rồi”.
“Đại tôn trưởng cẩn thận”, Tam tôn trưởng nói.
“Cẩn thận cái gì? Lẽ nào thằng đó vẫn chưa chết hay sao?”, Trịnh Thông Viễn mỉm cười.
“Tôi không có ý đó?”, Tam tôn trưởng lắc đầu.
“Tóm lại là mọi người đợi ở đây là được”, Đại tôn trưởng thản nhiên nói rồi đi thẳng về khu mộ thiên cung.
“Mở cửa”.
“Vâng đại tôn trưởng”, người canh mộ lập tức mở cửa. Ngay sau tiếng ầm ầm vang lên thì đại tôn trưởng cũng biến mất trong khu mộ.