Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4196



Chương 4196

“Gì cơ?”, Tam tôn trưởng như bị sét đánh trúng, sắc mặt trắng bệch nhìn đệ tử đó: “Cậu nói… người ở cả thiên cung… đều đã biết hả?”

“Vâng… đúng thế…”

Đệ tử đó gật đầu.

“Sao lại thế này?”

Cả người Tam tôn trưởng ngồi bịch xuống ghế.

Các điện chủ bên cạnh cũng ngạc nhiên chạy đến.

Lúc này Tam tôn trưởng như ý thức được gì đó, bỗng ngẩng đầu hét lớn: “Không được, nếu video này là thật, thế chẳng phải là… Lâm Chính vẫn chưa chết sao? Đại tôn trưởng… gặp rắc rối rồi?”

Mọi người sửng sốt.

“Nhanh lên, mau mở cửa ra”.

Tam tôn trưởng chạy đến trước cổng, ra sức gọi.

.

Những người canh gác mộ nhìn nhau, hơi do dự.

Tam tôn trưởng không phải là Đại tôn trưởng, không có quyền ra lệnh cho họ.

Nhưng lúc này Tam tôn trưởng đã sốt sắng đến mức không thể chờ được, khàn giọng gào: “Mở cửa!”

“Tam tôn trưởng, cung chủ không có ở đây, mọi việc lớn nhỏ trong cung đều do Đại tôn trưởng quản lý, do đó chúng tôi mới mở cổng mộ thiên cung, bây giờ tôn trưởng lại muốn đi vào, xin thứ lỗi cho chúng tôi không thể nghe theo lệnh”, người gác mộ chắp tay nói.

“Hỗn láo! Nghe nói đây này, bây giờ có khả năng Đại tôn trưởng ở bên trong gặp nguy hiểm. Nếu các cậu không mở cửa, một khi Đại tôn trưởng xảy ra chuyện gì, các cậu không ai thoát được đâu, đều phải chết!”, Tam tôn trưởng gào lên..

Câu nói này khiến mấy người canh mộ sửng sốt.

Một lúc sau, cuối cùng người gác mộ cũng mở cánh cửa đó ra.

Một đám người nhốn nháo chạy vào bên trong.

Sau khi xuống cầu thang, Tam tôn trưởng chặn lại các cơ quan dựa theo trí nhớ của mình, sau đó chạy một mạch về phía lăng mộ.

Thế nhưng vừa bước vào lăng mộ, đám người đều trố mắt.

Lúc này có một người đang ngồi khoanh chân trong lăng mộ.

Không ai khác chính là Đại tôn trưởng.

Ông ta đang nhắm mắt, cả người be bét máu như đang ngồi thiền, môi không ngừng mấp máy như đang nói điều gì đó.

“Đại tôn trưởng”, Tam tôn trưởng lớn tiếng gọi.

Đại tôn trưởng mở mắt ra nhìn người chạy đến, sắc mặt trở nên dữ tợn.

“Sao… sao mọi người lại đến đây? Mau! Mau đi đi! Đi mau”.

Đại tôn trưởng khàn giọng hét lên.

“Đi hả?”

Mọi người đều mờ mịt, hoàn toàn không biết ý của ông ta là gì.

Nhưng Đại tôn trưởng vẫn kích động gào lên: “Đi đi”.

Mọi người càng không thể hiểu được.