Nhưng câu mà Trương Vu Huệ la hét cũng là ý nghĩ trong lòng nhiều người.
Mọi thứ thực sự rất khó tin.
Nhưng… giấy trắng mực đen Ninh Long đã bày ra đó, sao có thể nghi ngờ được?
“Anh Mã, rất xin lỗi, sau này chúng ta hãy hợp tác”.
Thấy Mã Phong không ký tên, Ninh Long cũng không cưỡng cầu, lấy hợp đồng về.
“Được! Được! Ninh Long, anh tuyệt tình lắm! Anh giỏi lắm! Mã Phong này phục rồi!”, cậu Mã tức đến mức mặt đỏ bừng, trong mắt lóe lên tia sáng hung dữ như muốn giết người: “Nhưng chỉ một dự án cỏn con mà thôi! Nhà họ Mã tôi không tham gia thì không tham gia! Chẳng lẽ không làm dự án của anh thì nhà họ Mã chúng tôi đói chết hay sao?”.
Tình hình nội bộ của bốn gia tộc ở Giáng Thành không kém như trong tưởng tượng.
“Bây giờ, hai người các anh mau cút đi cho tôi!”.
Cậu Mã chỉ vào cửa lớn, hét lên với Ninh Long và Lâm Chính: “Mau cút đi cho tôi! Cút khỏi bữa tiệc cá nhân của tôi mau!”.
Giọng hét cực kỳ không khách khí.
Nhưng Ninh Long lại không động đậy.
Lâm Chính tiếp tục ngồi đó ăn thức ăn một cách tao nhã.
Tô Nhu còn đang kinh ngạc, nghe cậu Mã nói thì đột nhiên phản ứng lại.
“Lâm Chính, đi mau thôi, chúng… chúng ta đi về…”.
Đầu óc Tô Nhu rối bời, cô không thể tiếp nhận được tin tức kịch liệt này, cô chỉ muốn về ngủ một giấc, muốn biết có phải mình đang nằm mơ không.
Nhưng Lâm Chính không đứng dậy.
“Em ngồi xuống”.
Lâm Chính buông dao nĩa xuống, mỉm cười nói.
Ánh mắt Tô Nhu khẽ run rẩy nhìn anh.
Không biết vì sao cô phát hiện, bây giờ Lâm Chính khác hoàn toàn với người luôn chậm chạp lười biếng ở nhà trước kia.
Tuy bây giờ Lâm Chính mặc đồ chợ rất rẻ tiền, cả người không tới hai trăm tệ, nhưng mỗi một hành động, mỗi một ánh mắt hoặc mỗi một nhịp thở của anh đều có một loại cao quý không thể giải thích.
Ma xui quỷ khiến cô ngồi ở đối diện Lâm Chính, Lâm Chính rót một ly rượu vang đỏ cho cô.
“Cheers!”, Lâm Chính mỉm cười.
Cơ thể Tô Nhu khẽ run lên, cũng vô thức nâng ly rượu lên, nhưng lại không nói nên lời.
Nồng độ của rượu vang không cao, nhưng Tô Nhu không biết uống rượu cho lắm. Dù chỉ là một ngụm nhỏ, gò má cô cũng phiếm hồng, xinh đẹp động lòng người.
Cậu Mã đột nhiên nổi giận, xông tới, lật đổ chiếc bàn trước mặt Lâm Chính.
“Cậu không nghe thấy tôi nói sao?”, cậu Mã dữ tợn nhìn chằm chằm Lâm Chính, tiếp đó vẫy tay: “Nếu cậu không cút, để tôi giúp cậu một tay!”.
Hai vệ sĩ xông lên.
“Mã Phong, anh đừng làm loạn!”.
Ninh Long quát lên.
“Đây là địa bàn của tôi, tôi làm loạn thì đã sao?”, Mã Phong cười dữ tợn.
Mặc dù thực lực của nhà họ Ninh mạnh hơn nhà họ Mã không ít, nhưng nhà họ Ninh đã trở mặt, Mã Phong cũng không cần phải nể mặt Ninh Long nữa!
Sắc mặt Ninh Long khó coi, đang định lên tiếng thì lại nghe thấy một giọng nói vang lên từ cổng vào.
“Cậu Mã, cậu làm vậy hình như có hơi quá rồi nhỉ? Tuy cậu đã bao cả sân thượng để tổ chức tiệc, nhưng khách sạn này không phải của nhà họ Mã mở, muốn đuổi người đi, cậu không có quyền đó!”.
Lời này vừa dứt, mọi người nhìn ra phía cửa.
Lại thấy một nhóm người nữa đi vào.
Người đi đầu là Từ Nam Đống của nhà họ Từ!
Cậu Mã kinh ngạc biến sắc.
Sắc mặt đám người bà cụ Tô cũng cắt không còn giọt máu, hết sức kinh hoảng.
Từ Nam Đống dẫn đầu vài người của nhà họ Từ đi đến trước mặt Lâm Chính, ông ta dẫn đầu đám người khom lưng xuống.
“Cậu Lâm, để cậu bị kinh hoảng rồi”.
“Ừm”.
Lâm Chính cầm khăn ăn lên lau miệng: “Khách sạn này có cổ phần của nhà họ Từ ông phải không?”.
“Hai cổ đông lớn của khách sạn này là nhà họ Từ tôi và nhà họ Liễu”.
“Vậy ông cũng xem như ông chủ, tôi hỏi ông, Mã Phong bỏ ra bao nhiêu tiền để bao tầng lầu này?”.
“Bốn trăm nghìn tệ”, Từ Nam Đống đáp.
“Tôi trả tám trăm nghìn tệ, nơi này thuộc về tôi”, Lâm Chính thong thả nói.
“Được!”.
Từ Nam Đống gật đầu, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho quản lý ở bên cạnh.
Người quản lý đó hiểu ý, lập tức đi tới.
“Cậu Mã, thật ngại quá, cảnh đêm ở sân thượng của chúng tôi đã được vị khách khác đặt rồi, nếu cậu muốn tiếp tục bữa tiệc, tôi sẽ đổi cho cậu sảnh tiệc khác được không?”.
Lời nói vừa dứt, sắc mặt Mã Phong đỏ như máu.
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.
Người này… thật sự là tên ở rể vô dụng của nhà họ Tô đây sao?