Chương 4305
“Người kia bắt cô ấy quỳ xuống li3m giày? Trời ơi, đó là ai vậy?”.
“Yêu cầu thật là quá đáng!”.
“Liệu cô Tô Nhu có làm không nhỉ?”.
“Nếu cô ấy li3m thật thì đúng là tin cực hot!”.
Những người vây xem vội vàng lấy điện thoại ra, chĩa về phía này, chuẩn bị moi tin.
Đúng lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhu bỗng đanh lại, cô nghiến răng định khom lưng quỳ xuống.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Chính bỗng giơ tay túm lấy cánh tay cô, kéo cô lên.
“Chủ tịch Lâm?”, Tô Nhu sửng sốt, vội vàng định quỳ nữa.
Nhưng dù thế nào cũng vô ích.
Lâm Chính mạnh hơn cô không biết bao nhiêu lần.
“Hử?”.
Ánh mắt Dịch Tiên Thiên lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Tiểu Nhu, cô không cần phải làm vậy, tôi đã nói rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý, cô không cần lo”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh… sao anh ngang bướng giống hệt Lâm Chính thế nhỉ? Không chịu nghe ai khuyên nhủ cả!”, Tô Nhu tức đến mức giậm chân bình bịch.
Nhưng Lâm Chính bỏ ngoài tai.
“Được! Được! Ha ha, không hổ là thần y Lâm, quả nhiên to gan! Chỉ tiếc là trên đời này, những người to gan thường chết sớm! Thần y Lâm, hi vọng lát nữa cậu đừng hối hận về quyết định của mình, tối hôm nay, cậu và Dương Hoa hãy biến mất đi!”.
Dịch Tiên Thiên mỉm cười rồi đứng dậy, định bỏ đi.
Nhưng ông ta vừa cất bước, đã có mấy bóng dáng chặn ở trước mặt.
Chính là đám người Nguyên Tinh.
“Tôi cho ông đi rồi sao?”, giọng nói lạnh lùng của Lâm Chính vang lên.
Tô Nhu đã hết hi vọng hoàn toàn.
Lâm Chính rõ ràng là muốn đối đầu với người của Thương Minh mà.
Hết rồi!
Hết thật rồi!
Tô Nhu lùi lại hai bước, ngã ngồi xuống đất, nước mắt chảy ra giàn giụa.
Cô chịu đủ uất ức, nhẫn nhục chịu đựng, muốn cúi mình cầu toàn, để giữ mạng cho những người bên cạnh, nhưng bây giờ thì tất cả đã tan thành mây khói.
“Tất cả là tại mình, nếu mình nói hết thực lực thực sự của Thương Minh ra, để Chủ tịch Lâm suy nghĩ kĩ càng, thì anh ấy sẽ không đến mức kích động như vậy, tất cả là lỗi của mình!”.
Tô Nhu vò đầu bứt tai, vô cùng khổ sở.
“Tiểu Nhu, cô không sao chứ?”, Lâm Chính đỡ Tô Nhu lên hỏi.
Tô Nhu lắc đầu, cô đã không biết nên đối mặt với chuyện này như thế nào.
“Cô chờ một chút, xử lý xong chuyện ở đây tôi sẽ đưa cô về”.
Lâm Chính bình thản nói, rồi đi về phía Dịch Tiên Thiên.
“Thần y Lâm, tôi cảm thấy hình như cậu không được thông minh lắm, cậu nghĩ đám vô danh tiểu tốt này có thể ngăn cản được tôi sao?”, Dịch Tiên Thiên nở nụ cười khinh bỉ, nhìn những người xung quanh.