Ba người kia chết lặng nhìn cái hố, ai nấy đờ đẫn như gà mắc tóc.
Cái hố này không quá lớn, vừa đủ cho một người chui lọt.
"Cậu... cậu ta xuống đó rồi?"
"Khả năng cao là..."
"Cậu... cậu ta... cậu ta sao có thể làm được?"
"Với nhiệt độ này, tôi nghĩ là nhờ dị hoả!"
Thượng chủ nhìn luồng khí đang không ngừng bốc lên, khàn giọng nói: "Cậu ta vốn tinh thông dị hoả, nếu toàn lực kích phát dị hoả thì có thể tạo ra một cái hố đi xuống lòng đất như vậy... Chỉ là làm vậy sẽ tiêu hao rất nhiều sức mạnh phi thăng... Cậu ta sao có thể kiên trì đến độ sâu mấy nghìn mét?"
"Chúng ta có nên xuống đó xem không?"
Băng chủ ngẩng đầu hỏi.
"Không cần, cứ chờ ở đây đi. Cái hố này không thể chứa được hai người. Hơn nữa, nếu cậu ta sức cùng lực kiệt, không thể tiếp tục dùng dị hoả làm tan băng thì lớp băng sẽ nhanh chóng đông cứng lại. Nếu như vậy, chúng ta cũng sẽ mắc kẹt trong băng, vĩnh viễn không thể ra ngoài!"
Thượng chủ đáp.
Advertisement
Băng chủ và Nguyên chủ nghe xong chỉ đành thở dài bỏ qua.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào cái hố, trong đôi mắt tràn đầy vẻ thèm khát.
Khoáng thạch ở lớp băng sâu nhất mới thực sự là tinh tuý.
Nếu có được chúng, sức mạnh của họ sẽ tăng vọt, thậm chí còn có khả năng vượt qua cả cảnh giới Lục Địa Thần Tiên mà bao người ao ước.
Ba người ngồi trước cái hố như ba pho tượng, yên lặng chờ đợi.
Không biết là bao lâu sau, làn hơi bốc lên từ trong hố dần dần biến mất.
"Không thấy hơi nước bốc lên nữa?"
Băng chủ hô lên.
Advertisement
"Cái gì?"
Thượng chủ mặt đanh lại, sau đó trên mặt lại chợt lộ ra vẻ vui mừng: "Dị hoả làm băng bốc hơi, chắc chắn phải có khói trắng bay ra. Nếu không có khói nữa, chứng tỏ cậu ta đã sức cùng lực kiệt, lớp băng trên cùng sẽ mau chóng đông lại, chặn kín đường ra!"
"Vậy có nghĩa là cậu ta đã...bị đóng băng rồi?"
Nguyên chủ hô lên thất thanh.
"Khả năng cao là vậy!"
Thượng chủ cười nói: "Hai vị, vị Tiên chủ này của chúng ta đoản mệnh đi trước rồi, tôi thấy chúng ta cũng không nên để tâm đến cậu ta nữa làm gì. Tiên tộc của chúng ta giờ cứ thuận theo tự nhiên thôi!"
"Chết rồi thì thôi vậy, chúng ta cũng đỡ tốn công sức!"
Nguyên chủ thở dài, trong mắt thoáng hiện vẻ tiếc nuối.
Băng chủ yên lặng nhìn sang cái hố, không nói một lời.
Nhưng đúng lúc này.
Rầm rầm rầm...
Mặt đất đột nhiên rung động dữ dội.
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc và hoảng hốt.
"Có chuyện gì vậy?"
"Mọi người cẩn thận!"
Băng chủ hét lớn, vội vã nhìn xuống mặt đất.
Chỉ thấy mặt băng lúc này xuất hiện rất nhiều vết nứt, như thể có cái gì đó nện vào.
Thượng chủ nghiêm mặt, nhìn chằm chằm vào mặt băng.
Rốt cuộc là lực nào tác động mới có thể khiến mặt băng nứt toác như vậy.
"Không hay rồi, cẩn thận!"
Đúng lúc này, Nguyên chủ giận dữ hét lên.
Tất cả mọi người đều bỏ chạy.
Mặt đất nứt toác ra, sau đó một luồng khí tức đáng sợ phóng ra khỏi khe nứt.
Tiếp đó, một thân ảnh nhảy vọt ra khỏi khe nứt, sau đó từ từ đáp xuống mặt băng.
Người vừa phóng ra chẳng ai khác ngoài Lâm Chính.
Ba người kia run rẩy, trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính.
Toàn thân anh toả ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt như thể thần tiên giáng thế. Mái tóc trắng bay phần phật trong gió, vạt áo phấp phới, sức mạnh phi thăng vô song như thể cơn lốc xoay tròn xung quanh anh.
Càng khiến người ta kinh ngạc là một cánh tay của anh bị băng tuyết phủ kín, trong suốt như pha lê toả ra cái lạnh thấu tâm can. Còn một cánh tay được dị hoả bao phủ đang cháy rừng rực toả ra sức nóng kinh người.
Đây chính là thần tiên sao?
Ba người kia hít một hơi lạnh, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy.
Còn những người khác của Tiên tộc thấy cảnh này thì càng kinh ngạc. Họ không khỏi hoảng sợ, thi nhau quỳ xuống.
"Tham kiến Tiên chủ!"
Tiếng hô vang lên như những làn sóng vọng ra tứ phương.
"Các người..."
Nguyên chủ và Băng chủ hoảng hốt, vội vã quay đầu lại giận dữ lườm đám thuộc hạ sau lưng mình.
Lúc này đám thuộc hạ kia mới nhận ra có gì đó không đúng.
Nhưng họ đã hoàn toàn quy phục trước khí thế của Lâm Chính nên không dám đứng dậy.
Đúng lúc này, Thượng chủ cũng chợt quỳ sụp xuống, cao giọng hô lớn: "Bái kiến Tiên chủ!"
"Thượng chủ, sao đến cả ông cũng..."
Nguyên chủ nghiến răng lao tới chỗ Thượng chủ gầm gừ.
Thượng chủ không đáp lời, chỉ nháy mắt với Nguyên chủ.
Nguyên chủ sững lại một chút, sau đó như nhận ra gì đó nên cùng Băng chủ chầm chậm quỳ xuống.
"Không cần đa lễ".
Lâm Chính từ từ mở mắt, hai con mắt như lửa và băng.
Dần dần băng và lửa trên hai cánh tay anh cũng biến mất, Lâm Chính nhìn về phía ba người kia.
"Chúc mừng Tiên chủ thành công đi sâu hàng nghìn mét vào trong khối băng đá, lấy được khoáng thạch vô song, biến dị vô cùng thành công! Chúng tôi vô cùng thán phục!"
Thượng chủ cung kính nói.
"Không cần phải nói những lời khách khí như vậy, hôm nay sức mạnh phi thăng của tôi đã biến dị thành công. Theo như thoả thuận, tôi sẽ nhường lại ngôi vị Tiên chủ. Kể từ hôm nay tôi không còn là Tiên chủ của các vị nữa".
Lâm Chính bình thản nói.
Ba người kia sững lại, vui mừng nhưng không thốt ra thành tiếng.
Còn những người của Tiên tộc thì vô cùng kinh ngạc, ai nấy ngước mắt nhìn Lâm Chính.
"Tiên chủ, ngài..."
"Lát nữa Nguyên chủ, Băng chủ và Thượng chủ sẽ giải thích với mọi người".
Lâm Chính bình thản đáp, sau đó quay người định rời đi. Nhưng đột nhiên anh nhớ ra gì đó, liền lấy ra mấy khối khoáng thạch trong người, đưa cho ba người kia.
"Đúng rồi, đây là món quà nhỏ tôi đem về cho mọi người! Đủ để cho sức mạnh phi thăng của mọi người biến dị thêm một bước".
Ba người kia nhận lấy rồi nhìn viên khoáng thạch, sau đó đờ cả người.