Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4311: "Người phàm sao có thể oán trách thần tiên cơ chứ?"



Lão tổ nhà họ Mãn muốn ra tay với liên minh Thanh Huyền...

Mọi người đều khó lòng tin vào những điều mình vừa nghe thấy.

"Ông Bảy, núi Thiên Thần cũng để các ông chiếm rồi, tại sao các ông còn muốn ra tay với liên minh Thanh Huyền, muốn tuyệt đường sống của chúng tôi?"

Vu Hồng mặt trắng bệch, vội vã hỏi.

"Người phàm sao có thể oán trách thần tiên cơ chứ?"

"Ông..."

Mãn Thất nói bằng giọng khinh miệt: "Trong mắt lão tổ của chúng tôi, các người chỉ là đám sâu bọ! Nếu các người không chịu quy phục thì lão tổ của chúng tôi sao có thể để các người sống sót?"

Nói rồi, Mãn Thất thu lại thanh kiếm dính đầy máu tươi, kéo dây cương ngựa chuẩn bị rời khỏi đó.

"Nhớ cho kỹ, các người chỉ có thời gian một ngày. Một ngày sau nếu còn chưa tới núi Thiên Thần khấu đầu quy phục thì sẽ bị coi là kẻ thù của lão tổ, bị chúng tôi tiêu diệt không chừa một ai!"

Nói dứt lời, ông ta liền đưa đội quân của mình đi khỏi đó.

Advertisement

Vu Hồng cau chặt mày lại, trong đôi mắt vô vàn cảm xúc đan xen nhìn vào không thể đoán được đang nghĩ gì.

"Đứng lại!"

Lúc này, Nam Ly thành chủ đột nhiên hét lớn rồi phất tay.

Các cao thủ của liên minh Thanh Huyền lao lên phía trước, bao vây chặt lấy đám người kia.

"Ồ?"

Ông Bảy khá ngạc nhiên liếc mắt nhìn những người này.

Advertisement

"Nếu đã trở mặt rồi thì cũng chẳng cần phải giữ phép tắc làm gì! Các người giết người của chúng tôi, vậy mà còn muốn ung dung rời khỏi đây? Nằm mơ!"

Nam Ly thành chủ gầm lên.

Những thị vệ vừa bị giết đều là người của Nam Ly thành nên thành chủ của họ nổi cơn thịnh nộ là đương nhiên.

"Mau tránh ra!"

Vu Hồng cũng lập tức hét lớn, vẻ mặt nghiêm trang.

"Vu Hồng đại nhân, tại sao phải khách khí với đám người này kia chứ? Nếu bọn chúng muốn giết ta thì ta tiếp chiêu là được rồi!"

Nam Ly thành chủ lạnh lùng nói.

"Thành chủ đại nhân, không được khiến mọi việc tệ hơn, tôi cảm thấy việc vẫn còn có thể thương lượng được", Vu Hồng hạ giọng nói.

"Bọn họ chỉ vì câu nói mà giết bảy tám người của ta, vậy mà ta phải nhịn sao? Bọn chúng căn bản không coi chúng ta là con người! Như vậy mà ngậm bồ hòn làm ngọt được ư?"

Nam Ly thành chủ vẫn không thể bình tĩnh lại.

"Thành chủ đại nhân, xin hãy lấy đại cục làm trọng, nếu giờ chúng ta ra tay, chỉ sợ lão tổ nhà họ Mãn sẽ lập tức tới đồ sát chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta căn bản không kịp chuẩn bị, làm sao mà đối phó đây?"

Vu Hồng tiến lại gần Nam Ly thành chủ rồi nhỏ giọng thì thầm: "Phải nhớ rằng hiện giờ Lâm minh chủ không có ở liên minh, chúng ta không ai có thể chống lại cao thủ Lục Địa Thần Tiên. Ông muốn tất cả chúng ta hôm nay bồi táng cùng những thị vệ này sao?"

Nam Ly thành chủ há miệng không thể phản bác. Sau cùng chỉ có thể tức giận hừ một tiếng, nuốt cục tức vào trong.

Vu Hồng lập tức quay sang hành lễ với Mãn Thất.

"Ông Bảy, xin lượng thứ, chuyện này chúng tôi sẽ suy xét cẩn thận, ngày mai tôi sẽ đích thân đến báo cáo với ông".

Vu Hồng khom lưng uốn gối, dáng vẻ còn có chút hèn mọn.

Mãn Thất liếc xéo Vu Hồng, lạnh lùng hừ một tiếng đáp: "Cũng được, coi như các người kịp thời hiểu chuyện nên tôi tha chết cho. Nếu không đám người này đáng lẽ đã thành ma cả rồi! Các người nên biết điều một chút!"

Nói rồi đám người kia ung dung rời khỏi đó.

Người của liên minh Thanh Huyền ai nấy đều giận sôi máu nhưng cũng chẳng còn cách nào.

"Lục Địa Thần Tiên là có thể làm càn vậy sao? Minh chủ của chúng ta cũng không phải chưa từng giao đấu với cao thủ Lục Địa Thần Tiên! Sao chúng ta phải sợ bọn chúng?"

Có người giận dữ hét lên.

"Đúng vậy, cùng lắm thì liều mạng với chúng!"

"Ai sợ ai chứ!"

"Đúng là quá hống hách!"

Những tiếng hét giận dữ không ngừng vang lên.

Vu Hồng ngược lại khá bình tĩnh, trong đôi mắt thấp thoáng một tia sáng.

"Tôi thấy vẫn nên lập tức gọi minh chủ trở về, bàn bạc cách ứng phó".

Vân Tiếu trang chủ bước lên phía trước, hạ giọng nói.

"Nhưng minh chủ đã đi đến nơi cực hàn, tạm thời không thể liên lạc được..."

"Vậy phải làm sao đây?"

Ai nấy mặt mày ủ rũ.

"Các vị, tôi thấy đầu tiên vẫn nên bố trí phòng ngự trước. Một ngày là thời gian quá ngắn, chúng ta phải nhanh chóng di tản người bị thương, triệu hồi các cao thủ đang ở ngoài làm nhiệm vụ trở về. Nếu còn chần chừ sẽ không kịp đâu".

Vu Hồng cười nói.

"Vu Hồng đại nhân nói rất đúng, với tính cách của minh chủ chắc chắn sẽ không đầu hàng, chúng ta sẽ chiến với nhà họ Mãn một trận! Như vậy thà rằng gấp rút đi chuẩn bị!"

"Vậy được, tôi lập tức truyền lệnh xuống, các vị lập tức tiến hành".

"Được!"

Mọi người bàn bạc kế hoạch xong liền lập tức chia nhau ra thực hiện.



Vu Hồng nhìn theo bóng những người đi khỏi đó, sau đó mình thì quay lưng đi tới chuồng ngựa chọn con ngựa nhanh nhất phi thẳng đến núi Thiên Thần.



Lệnh phòng ngự tối cao cũng được Nam Ly thành chủ lập tức phát đi.



Mệnh lệnh vừa truyền xuống, tất cả thành viên của liên minh ở bên ngoài đều được triệu hồi.



Các lãnh đạo cũng lập tức tiến hành di tản người bị thương, xây hào đào công sự, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến sắp tới.



"Bố, con vừa nhận được tin có một số người của liên minh không thể liên lạc được, có lẽ họ đã âm thầm bỏ trốn!"



Sở Thu vẻ mặt ảm đạm, nhanh chóng bước vào phòng họp nói với Vân Tiếu trang chủ.



"Mỗi khi đứng trước một cuộc chiến lớn, chắc chắn sẽ có những người sợ hãi chạy trốn, mất đi ý chí chiến đấu. Giữ lại họ cũng chẳng ích gì, mặc kệ đi, chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được".



Vân Tiếu trang chủ bình thản đáp.



Sở Thu gật đầu.



"Đúng rồi, Vu Hồng đại nhân đâu rồi? Sao không thấy người đâu?" Vân Tiếu trang chủ đột nhiên hỏi.



Mọi người nghe xong thì cũng sững lại.



"Hình như sau khi Mãn Thất đi khỏi, Vu Hồng đại nhân cũng biến mất..."



"Cô ta đi đâu rồi?"



"Lẽ nào... cũng bỏ chạy rồi?"