Thiên Huyền Nhất nhíu mày, nhìn về phía người ở cửa hầm.
Nhưng chỉ một ánh nhìn, Thiên Huyền Nhất đã kinh ngạc.
Bóng người ở cửa hầm toàn thân lại toát ra khí ý huyền diệu phản phác quy chân. Hai mắt người đó hiện lên ánh sáng như thiên thần, đầu tóc trắng trở nên đen nhánh, không gió mà bay. Quanh người như có rồng mây đang bay lượn tuyệt đẹp, tựa như thần tiên giáng trần.
La Thành Tiên không khỏi sửng sốt.
“Đây… hình như là biến dị thành sức mạnh chân long?”.
“Cái gì? Sức mạnh chân long? Đó không phải cảnh giới biến dị trong truyền thuyết sao?”.
“Sao cậu ta… cậu ta lĩnh ngộ được sức mạnh chân long rồi?”.
Advertisement
“Không thể nào…”.
Người của Tiên Cốc kinh ngạc không thôi.
“Thiên cốc chủ, ông làm gì vậy? Muốn giết tôi sao?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
Thiên Huyền Nhất vừa mới hoàn hồn lập tức rút sức mạnh phi thăng trên người lại: “Lâm tiên chủ đừng hiểu lầm, đệ tử của tôi nghe trong cửa hầm không ngừng vang lên tiếng động lớn, lo rằng cậu xảy ra chuyện gì nên tôi mới chuẩn bị vào hầm mỏ xem xem”.
“Vậy à, mọi người có lòng rồi, tôi không sao”.
Advertisement
Lâm Chính chắp tay.
“Lâm tiên chủ, xem ra mọi thứ rất thuận lợi. Sức mạnh phi thăng của cậu biến dị thành công rồi phải không? Hơn nữa… hình như là sức mạnh chân long trong truyền thuyết, làm sao cậu làm được vậy?”, Thiên Huyền Nhất hỏi.
Trong lòng ông ta vô cùng không vui.
Ngay cả sức mạnh phi thăng của ông ta biến dị cũng chưa đạt tới phẩm chất này, nhưng Lâm Chính lại làm được.
“Sức mạnh chân long? Ông nói cái này sao?”.
Lâm Chính trình hiện một ít khí lực, lòng bàn tay có một lớp sương khí nhàn nhạt, trong mơ hồ nơi sương mù như có giao long chuyển động.
“Không sai”.
Thiên Huyền Nhất nói: “Thủ đoạn biến dị của Tiên Cốc chúng tôi được truyền thừa từ một cuốn sách cổ. Trong sách cổ ghi lại biến dị của sức mạnh phi thăng có nhiều kết quả, trong đó mạnh nhất và tỷ lệ cũng thấp nhất chính là sức mạnh chân long của cậu… Không ngờ mấy chục nghìn người trong Tiên Cốc chúng tôi không ai có thể đạt tới sức mạnh này, vậy mà một người ngoài cốc như cậu lại làm được, khâm phục…”.
Đám người La Thành Tiên vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.
La Thành Tiên đến gần Thiên Huyền Nhất, nhỏ giọng nói: “Cốc chủ, người này thiên phú không tầm thường, hôm nay không diệt trừ, sau này sợ là sẽ thành đại họa của cốc ta”.
Mắt Thiên Huyền Nhất lóe sáng, không nói gì.
Sao ông ta lại không hiểu đạo lý này?
Nhưng ông ta vẫn do dự.
Bởi vì cho đến nay, ông ta và Lâm Chính chưa có thâm thù đại hận gì.
Ông ta đang suy nghĩ nên làm kẻ địch hay làm bạn với người này.
“Chuyện này không có gì đáng để khâm phục”.
Lâm Chính đột nhiên lắc đầu: “Cốc chủ đại nhân, hình như ông quên mất sức mạnh phi thăng của tôi đã biến dị hai lần nhỉ”.
Thiên Huyền Nhất sửng sốt: “Cậu có ý gì?”.
“Trước kia ở Tiên Tộc sức mạnh phi thăng của tôi đã biến dị một lần, giờ đến Tiên Cốc ông thì biến dị lần hai, cho nên sức mạnh chân long mà ông nói không phải sức mạnh phi thăng thật sự của tôi”.
Nói xong, Lâm Chính đưa hai tay, năm ngón xòe ra, hai mắt đột nhiên trở nên sáng và trắng, dường như có ánh sáng thần lan ra từ trong mắt anh.
Hơi thở của tất cả mọi người chợt run rẩy.
Một giây sau.
Vù!
Dường như có hai luồng khí nổ ra từ giữa hai lòng bàn tay anh.
Tiếp đó thì thấy giữa lòng bàn tay hai tay anh xuất hiện một vật chất giống như bầu trời đêm.
Từng đốm sáng rực rỡ tỏa ra trên lòng bàn tay.
Luồng sức mạnh này giống như hỗn độn.
“Cái gì?”.
Thiên Huyền Nhất lập tức trợn tròn mắt.
“Đây mới là sức mạnh phi thăng của tôi”.
Lâm Chính bình tĩnh, sau đó nhìn chằm chằm một ngọn núi hoang ở xa bên ngoài cốc, phất tay.
Vù!
Vật chất ở lòng bàn tay anh đánh ra.
Trong nháy mắt, nửa bầu trời méo đi, vật chất đó như vô hình vô ảnh, cứ vậy xé hư không, đâm vào ngọn núi ở phía xa.
Một khắc sau.
Ầm!
Tiếng động rần trời vang lên.
Đỉnh núi hoang lập tức nổ tung, hóa thành cát bụi, tỏa ra xung quanh.