Trong màn đêm, một bóng người cô đơn đi về phía này.
Thành viên liên minh trước nơi đóng quân thấy vậy lập tức rút đao kiếm ra, cảnh giác hô lên.
“Tôi!”.
Bóng người đi tới, lạnh lùng hét lên.
Bọn họ thấy vậy vô cùng chấn động.
“Là Vu Hồng!”.
Advertisement
“Kẻ phản bội! Phản bội liên minh mà còn có mặt mũi đến đây?”.
“Bắt lấy cô ta!”.
Bọn họ căm phẫn bất bình, cầm đao kiếm xông tới.
Nhưng bọn họ đâu phải đối thủ của Vu Hồng?
Cô ta búng ngón tay, một khí trường bao trùm tứ phía.
Người đang xông tới lập tức đứng im tại chỗ.
Advertisement
“Tôi có chuyện muốn báo cáo cho Lâm minh chủ, các người mau đi thông báo cho Lâm minh chủ. Nếu làm lỡ đại sự, các người rơi đầu một nghìn lần cũng không bù đắp được!”.
Vu Hồng lạnh lùng nói, sau đó lại búng ngón tay.
Lúc đó, bọn họ mới khôi phục lại.
Nghe Vu Hồng nói, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không biết làm thế nào mới phải.
Mấy người họ thấy không đánh lại Vu Hồng, một trong số họ hạ giọng nói: “Cô đợi đây”.
Nói xong thì chạy vào trong.
Không lâu sau, nhóm người thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiếu,... chạy vội tới.
“Vu Hồng? Cô còn có mặt mũi về đây sao?”.
Sở Thu tức giận, chỉ vào Vu Hồng mắng: “Đồ vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói! Sao cô còn mặt mũi về đây?”.
“Sở Thu, mọi người đứng vội tức giận, xin hãy cho tôi giải thích”.
Vu Hồng nói: “Thật ra tôi không phản bội liên minh, các vị thực sự nghĩ oan cho tôi rồi! Thật ra tôi làm mọi thứ đều là vì liên minh!”.
“Vì liên minh? Vu Hồng, đừng tưởng chúng tôi không biết, cô dẫn người nhà họ Mãn chặn đường giết Hạnh Nhi nhà tôi. Nếu không có minh chủ kịp thời ra tay, Hạnh Nhi đã không còn sống trên đời, thù này tôi còn chưa tìm cô báo đấy!”.
Thành chủ Nam Ly Thành lạnh lùng nói, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ rõ rệt.
“Đó chẳng qua là thuật che mắt mà thôi. Thành chủ đại nhân, không phải Hạnh Nhi nhà ông vẫn còn sống đó sao?”, Vu Hồng nhún vai nói.
“Cô có ý gì?”.
Thành chủ Nam Ly Thành nhíu mày hỏi.
“Tôi nói rồi, tôi không phản bội liên minh. Tôi đầu hàng nhà họ Mãn thật ra chỉ là giả đầu hàng, vì tôi nhận được một bức thư tay của nhà họ Mãn cho nên mới làm vậy, các vị thực sự nghĩ oan cho tôi rồi!”.
Vu Hồng lên tiếng.
Nghe vậy, mọi người không khỏi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau.
“Giả đầu hàng?”.
Sở Thu nhíu mày, nhìn về phía các vị trưởng bối.
Bọn họ bàn bạc với nhau một lúc rồi nói: “Chúng tôi dựa vào đâu mà tin cô?”.
“Tôi không muốn nhiều lời với các người, tôi muốn gặp minh chủ, tôi sẽ giải thích rõ mọi chuyện với minh chủ!”.
Vu Hồng nói.
Đám người trang chủ Vân Tiếu nghe vậy lại do dự không quyết.
Nếu Vu Hồng nói thật thì chắc chắn trên người có bí mật chiến đấu quan trọng, có lẽ sẽ quyết định hướng đi của trận chiến với nhà họ Mãn.
Nhưng Vu Hồng chạy đến đây giả vờ đầu hàng thì rất nguy hiểm.
Bọn họ không quyết định được.
Sau một phen bàn bạc, trang chủ Vân Tiếu nói: “Người đâu, canh chừng Vu Hồng trước, đợi tôi đi mời minh chủ đến rồi sẽ quyết định”.
“Vâng!”.
Chẳng lâu sau, Vu Hồng được đưa vào phòng khách.
Nhưng tu vi của cô ta bị phong tỏa, không những vậy hai tay đều bị còng.
Vu Hồng có vẻ mặt khó coi, cực kỳ oán hận.
Nhưng không ai quan tâm đến cô ta.
Chẳng lâu sau, Lâm Chính theo trang chủ Vân Tiếu đến phòng khách.
Khi Vu Hồng nhìn thấy Lâm Chính thì sững cả người.
Lúc này Lâm Chính lại có sắc mặt trắng bệch, vô cùng yếu ớt, người quấn một chiếc áo choàng màu xám, vừa đi vào phòng khách đã không ngừng ho khan, dường như sắp ói ra cả tim gan phèo phổi.
Đợi đến khi anh được trang chủ Vân Tiếu dìu đến ghế ngồi thì đã thở rất khó nhọc…