Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4339: “Khốn kiếp! Bị lừa rồi!”



Nhìn thấy Lâm Chính kiên quyết muốn đánh với ông tổ nhà họ Mãn, mọi người đều không biết phải làm sao.

Nhưng trang chủ Vân Tiếu nhận ra được gì đó bèn kêu to: “Minh chủ, không được! Phi thăng cần có quá trình! Cậu phải lập tức lùi lại, đối phó với phi thăng! Nếu không cậu sẽ phi thăng thất bại, không thể bước vào cảnh giới đó được”.

“Không sao, bây giờ tôi đang ở trong phi thăng rồi”.

Lâm Chính nói, sau đó trở tay siết chặt nắm đấm, đánh mạnh về phía ông tổ nhà họ Mãn phía sau màn chắn.

Ông tổ nhà họ Mãn trợn tròn mắt.

Bụp!

Lâm Chính đập vỡ màn chắn của mình, quyền sắt đáng sợ đập mạnh vào mặt ông tổ.

Ông tổ lùi lại mấy bước, một con mắt bị đánh trúng.

Nhưng tay Lâm Chính cũng bị thương vì sức mạnh đó.

“Sức mạnh phi thăng biến dị quả nhiên không tầm thường, chỉ tiếc là bây giờ cậu vẫn chưa bước vào cảnh giới đó, cậu không giết được tôi”.

Ông tổ nhà họ Mãn nói, sau đó mặc kệ vết thương tóm lấy vai Lâm Chính ném vào không trung.

Cả người Lâm Chính bay lên trời.

Hai tay ông tổ nhà họ Mãn lập tức kết ấn, sức mạnh phi thăng trên người lao về phía Lâm Chính trong không trung như mãnh thú.

Cùng lúc đó rất nhiều phù văn và bùa chú xuất hiện trong không trung, nó vây quanh Lâm Chính rồi nhanh chóng lan ra xung quanh, thoáng chốc đã hình thành một trận pháp cực lớn, sau đó…

Advertisement

Keng! Keng! Keng…

Tất cả phù văn màu vang đều co rúm lại, liên tục chồng chất lên người Lâm Chính, bao bọc thành một quả cầu vàng khổng lồ.

Sau đó!

Ầm!

Quả cầu nổ tung.

Một cây thánh giá màu vàng xuất hiện giữa không trung.

Khí tức hủy diệt hệt như lưỡi đao tỏa ra xung quanh.

Mặt đất bên dưới chỗ nổ tung đó lập tức bị sức mạnh hủy diệt đè ép thành một cái hố sâu cực lớn, người trong khu vực đó biến thành tro tàn.

Các ngọn núi ở bốn phía cũng bị sức mạnh hủy diệt này san bằng.

Mây đen trên trời tan biến để lộ ra ánh trăng và các tinh tú.

Advertisement

Tất cả mọi thứ đều không thể chịu được sức mạnh này.

Mọi người đều sợ hãi, trái tim run lên.

Đây là sức mạnh của Thần Tiên.

Lâm Chính có thể sống sót dưới sức mạnh này không?

“Hay! Hay lắm!”

Mãn Long mừng rỡ, vỗ tay liên tục.

“Với thế tấn công này thì chắc chắn Lâm Chính sẽ chết”.

Khổng Dương vô cùng vui mừng.

Nữ Hoàng Thiên Trì nhìn chằm chằm bầu trời nhưng lại nhíu mày như nhìn thấy gì đó.

Ông tổ nhà họ Mãn cũng nhìn nơi vừa nổ tung đó.

Thế nhưng ngay sau đó.

Vụt!

Một con rồng lửa lao ra từ giữa khu vực nổ rồi lao đến chỗ ông tổ nhà họ Mãn.

“Cái gì?”

Mọi người đều ngạc nhiên.

Lâm Chính vẫn chưa chết.

Ông tổ nhà họ Mãn vội làm tan kết giới, phá vỡ con rồng lửa rồi nhảy lên không trung.

“Cơ thể thằng nhãi này quả nhiên rắn chắc, bị trúng một đòn của tôi mà không chết, nhưng tôi nghĩ lúc này trạng thái của cậu cũng không tốt hơn chút nào”.

Ông tổ nhà họ Mãn nói, lại sử dụng chiêu.

Cơ thể ông ta nứt ra hàng ngàn tàn ảnh, sau đó lao đến chỗ Lâm Chính như hàng ngàn binh mã.

Ầm…

Bầu trời bỗng lóe lên tia chớp, liên tục đánh xuống tàn ảnh của ông ta.

Nhưng số lượng tàn ảnh quá nhiều, sấm sét của Lâm Chính không thể đánh hết sạch tất cả tàn ảnh.

Chẳng mấy chốc tàn ảnh và cả bản thể của ông tổ nhà họ Mãn đã đến gần chỗ Lâm Chính.

Chỉ thấy bản thể giơ tay lên, một tia lưu quang nhanh chóng biến thành lưỡi đao dọc theo cánh tay ông ta, tất cả tàn ảnh cũng lập tức biến thành lưỡi đao, sau đó chém về phía Lâm Chính.

Lâm Chính lập tức sử dụng sức mạnh phi thăng trong người bao phủ cả người, chăn lưỡi quang như vũ bão đó.

Keng keng keng...

Âm thanh trầm đục vang lên.

Màn chắn của Lâm Chính xuất hiện vết nứt.

Anh thở hổn hển, sức mạnh phi thăng trong người đã không còn bao nhiêu.

Cứ tiếp tục như thế, một khi màn chắn bị phá vỡ, anh sẽ bị ông tổ nhà họ Mãn tiêu diệt.

Phòng vệ của xương chí tôn không thể chịu được sự tấn công của ông tổ nhà họ Mãn.

Ánh mắt Lâm Chính trở nên lạnh lùng, thấy đã không còn đường lui, lại khó phòng vệ, anh dứt khoát nhắm mắt lại hấp thụ chút dược tính cuối cùng trong người.

“Cậu bỏ cuộc rồi sao? Cũng đúng thôi, cuối cùng cậu cũng không bước đến cảnh giới đó, cho dù có bước vào cảnh giới đó thì thế nào? Lục Địa Thần Tiên mới như cậu sao có thể so được với Thần Tiên đã lâu như tôi? Sao cậu có thể quen thuộc với việc sử dụng sức mạnh thần tiên hơn tôi được?”

“Cậu chẳng qua chỉ là một người trong đám dân chúng bình thường thôi, cậu chẳng khác nào đám tôm tép”.

Ông tổ nhà họ Mãn lạnh lùng nói, sau đó bỗng dùng sức chém mạnh một nhát đao.

Tất cả tàn ảnh cũng cùng giơ đao lên.

Bùm!

Sau một tiếng nổ.

Màn chắn bị phá vỡ.

Sức mạnh khủng khiếp trên lưỡi đao khiến không trung xung quanh méo mó đi.

Lâm Chính lại không có bảo vệ.

“Kết thúc rồi!”

Ông tổ nhà họ Mãn nó, lại giơ đao lên lần nữa chém mạnh vào cổ Lâm Chính.

Nhưng lúc này Lâm Chính đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra, một tay giơ ra trước cầm chặt lưỡi đao đó.

Soạt!

Lưỡi đao tàn ảnh không thể chịu được, trên người Lâm Chính không biết bị trúng bao nhiêu thanh đao.

Cũng may sức phá hoại của tàn ảnh không bằng bản thể.

Cả người Lâm Chính đều là máu, đôi mắt lạnh lùng nhìn ông tổ nhà họ Mãn, ánh mắt hiện lên vẻ điên cuồng và ý sâu xa.

“Còn muốn liều chết giãy giụa sao?”

Ông tổ nhà họ Mãn cười nhạo, lập tức giơ một tay còn lại lên tóm lấy vài Lâm Chính, sau đó định phóng sức mạnh phi thăng trong người ra.

Ông ta định đánh chết Lâm Chính bằng chính sức mạnh phi thăng tinh túy nhất của mình.

Ngay sau đó.

Vèo!

Lâm Chính cũng giơ tay còn lại ra bóp chặt lấy vai ông tổ nhà họ Mãn.

Ông tổ nhà họ Mãn sửng sốt.

Ông ta như nhân ra điều gì, vội đẩy Lâm Chính ra.

Nhưng đã không kịp nữa.



Năm ngón tay của Lâm Chính găm vào đầu vai ông tổ, bóp chặt không chịu buông tay.



Ông tổ nhà họ Mãn vội dừng phóng sức mạnh phi thăng ra.



Nhưng lượng quá nhiều, không thể ngăn lại hoàn toàn chỉ trong chốc lát.



“Khốn kiếp! Bị lừa rồi!”



Ông tổ nhà họ Mãn tức giận nói, giục tất cả tàn ảnh lao về phía Lâm Chính.



Tàn ảnh lao đến như thủy triều.



Nhưng thứ lao đến đó là sức mạnh phi thăng cực kỳ tinh khiết của ông tổ nhà họ Mãn.



Sức mạnh này vừa chạm vào cơ thể Lâm Chính, cơ thể anh lập tức sáng lên.



Sau đó một cột sáng từ trên trời lao xuống bao phủ lấy Lâm Chính.



Rất nhiều chấm sao rơi xuống theo cột sáng như thiên hà đổ xuống.



Ông tổ nhà họ Mãn lập tức bị đánh bật ra xa cả mấy mươi mét.



Mọi người bên dưới sửng sốt ngước mắt lên nhìn.



Lúc này sông núi yên tĩnh, ánh sáng mờ tối.



“Tôi chính là Tiên”.