Tia sấm sét khổng lồ giáng xuống như một tấm thuẫn, che chở quanh người Lâm Chính, tất cả các thanh kiếm đâm tới đều bị xé nát.
Nhưng những lưỡi kiếm đã hóa thành mảnh vụn này bất ngờ bắn ra rất nhiều bột mịn, nhanh chóng bao bọc quanh người Lâm Chính, điên cuồng chèn ép.
Cuối cùng.
Ầm!
Tiếng nổ đinh tai vang khắp bốn phía.
Khu vực Lâm Chính đang đứng lập tức rơi vào hỗn độn, các loại sức mạnh đáng sợ khuấy đảo bên trong, dường như muốn xé nát tất cả.
Lâm Chính huy động sức mạnh phi thăng, muốn thoát khỏi sức mạnh hỗn độn này.
Nhưng luồng sức mạnh này giống như một lốc xoáy, một hố đen, giải phóng lực hút cực mạnh, kiềm chế khả năng hành động của anh.
Advertisement
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, cầm Thiên Sinh Đao lên chém điên cuồng.
Đao ảnh đáng sợ không ngừng nhảy nhót trong sức mạnh hỗn độn, nhưng không thể đột phá luồng sức mạnh này.
Bởi vì ông tổ nhà họ Mãn ở bên ngoài đang không ngừng rót sức mạnh về phía này.
Sức đao, sức lửa, sức mạnh hàn băng, sức mạnh sấm sét, sức mạnh trấn áp, đại thế...
Các loại sức mạnh trộn lẫn vào nhau.
Tuy thân xác của Lâm Chính vô cùng cứng rắn, nhưng dưới sự mài mòn của luồng sức mạnh này, sức mạnh phi thăng trong người anh không ngừng bị tiêu hao.
Lâm Chính biết ông tổ nhà họ Mãn không dám đối đầu trực diện với mình.
Advertisement
Ông ta định khiến sức mạnh phi thăng của anh bị tiêu hao dần, rồi mới giết anh.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, bất ngờ lao ra ngoài như bị điên.
Ông tổ nhà họ Mãn thấy thế, liền rót tất cả khí lực vào luồng sức mạnh hỗn độn này.
Sức mạnh hỗn độn giống như lốc xoáy này lại càng mạnh mẽ hơn.
Mặt đất xung quanh bị xé toạc, mây bị gió thổi tan.
Mọi thứ trên thế gian đều không thể lại gần.
"Cậu ta bị vây khốn rồi!".
Hai mắt Mãn Long sáng lên, vui mừng quá độ.
"Các cậu còn ngây ra đó làm gì? Mau giúp tôi giết cậu ta!".
Ông tổ nhà họ Mãn quát lớn.
Lúc này người của nhà họ Mãn, Thiên Trì, Phương Thôn Cốc mới phản ứng lại, lập tức xông tới dốc sức tấn công.
Soạt soạt soạt...
Công kích như mưa ập về phía này.
"Hỏng rồi! Mau bảo vệ minh chủ!".
Trang chủ Vân Tiếu hét lớn.
Sở Thu lập tức dẫn người xông về phía Lâm Chính.
Nhưng chỗ Lâm Chính đã bị vô số luồng tấn công bao trùm, bọn họ không thể lại gần, cho dù có lại gần được, thì cũng không thể nhảy vào lĩnh vực hỗn độn.
"Tấn công bên này!".
Sở Thu nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn ông tổ nhà họ Mãn, quay mũi giáo xông tới tấn công.
"Không biết tự lượng sức!".
Đám Khổng Dương, Mãn Long đều cười khẩy, dẫn người xông tới đỡ đòn.
Chém giết trực diện thì liên minh Thanh Huyền không thể chiếm thế thượng phong.
Hai bên đều có thương vong.
Ông tổ nhà họ Mãn không tham chiến.
Ông ta vẫn luôn dồn sự chú ý về phía lĩnh vực hỗn độn kia, không ngừng rót sức mạnh phi thăng vào đó.
Sức mạnh phi thăng không mạnh cũng không sao, chỉ cần khí kình trong người hùng hậu hơn Lâm Chính, thì ông ta có thể khiến anh kiệt sức đến chết.
Cộng thêm gần chục nghìn người đang tấn công Lâm Chính ở bên cạnh.
Tuy những đòn tấn công này không mạnh, nhưng cũng có thể làm tiêu hao một phần sức mạnh của anh.
Trừ khi Lâm Chính từ bỏ phòng ngự!
Không biết đã tấn công được bao lâu, tình hình trận chiến phía Sở Thu đã có chút khốc liệt.
Phựt!
Lâm Chính đang ở chính giữa hỗn độn bỗng bị đứt lìa một cánh tay, máu tươi phun ra.
Phòng ngự của anh... đã bị phá!
Cánh tay bị đứt rơi vào sức mạnh hỗn độn như lốc xoáy, lập tức bị xé nát vụn.
"Hay!".
Đám người nhà họ Mãn mừng rỡ kêu lên.
Vu Hồng cũng đứng phắt dậy, vô cùng kích động.
"Chắc là cậu ta sắp bị kiệt sức rồi, mọi người tiếp tục đi!".
Ông tổ nhà họ Mãn khẽ gầm lên.
Bọn họ tiếp tục vận khí.
Phựt!
Phựt!
Phựt!
Bị tấn công dồn dập, cánh tay còn lại của Lâm Chính cũng bị nghiến đứt, sau đó tới một chân, rồi da thịt toàn thân.
Từng miếng thịt rơi xuống, máu tươi phun ra như suối.
Trong chớp mắt, cả người Lâm Chính chi chít vết thương, không còn hình người, dường như chỉ còn thở thoi thóp.