Nhưng hắn không thể làm ảnh hưởng đến người của một thành.
Có lẽ sẽ có người giống như hắn, thà chết cũng không muốn cúi đầu trước Lâm Chính, nhưng nhiều người muốn sống hơn.
Thế là hắn nói Độc Cô Hổ dẫn người đi nhận tội đầu hàng.
Còn hắn thì không.
Bọn họ âm thầm ngẩng đầu, nhìn Độc Cô Vấn rút kiếm đối đầu với Lâm Chính, tất cả đều sửng sốt.
“Anh muốn phản kháng tôi?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Phải”.
“Anh cho người của toàn thành đầu hàng, vì sao anh lại muốn ra tay? Anh không sợ tôi nổi giận sẽ diệt Độc Cô Thành hay sao?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Anh sẽ không làm vậy”.
Độc Cô Vấn nói: “Anh là người ân oán phân minh, cho dù tôi làm anh bị thương hoặc giết anh, anh cũng sẽ không oán hận Độc Cô Thành. Tôi có thể phản kháng, nhưng bọn họ thì không, cho bọn họ đầu hàng là vì thế gia Độc Cô, còn tôi rút kiếm là vì bản thân tôi! Lâm minh chủ, tới đi, để tôi xem Lục Địa Thần Tiên tại thế như anh rốt cuộc có thực lực mạnh đến mức nào!”.
Advertisement
Nói xong, Độc Cô Vấn sử dụng toàn bộ khí ý, chân bước về phía Lâm Chính.
Ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Lâm Chính chỉ ngồi yên tĩnh trên lưng ngựa, hững hờ nhìn Độc Cô Vấn đi tới.
Đợi khi hắn đến gần.
Ầm!
Trường kiếm trong tay Độc Cô Vấn đột nhiên nổ tung, hóa thành cát bụi, bay ra tứ phía.
Độc Cô Vấn chấn động, con ngươi mở to, nhìn Lâm Chính khó tin.
Hắn nhìn lại bàn tay mình, gan bàn tay rách ra, năm ngón bị đóng băng, không nắm được kiếm nữa.
Advertisement
Mọi thứ chỉ xảy ra trong nháy mắt…
Độc Cô Vấn nhìn chằm chằm bàn tay, bỗng nhiên đanh mặt lại, xông về phía Lâm Chính.
Hắn không chịu từ bỏ.
Hắn không tin đối mặt với Lục Địa Thần Tiên, mình lại yếu kém không đỡ nổi một đòn như vậy.
Keng!
Hắn sử dụng khí kình ngưng tụ thành kiếm bên ngoài cơ thể, xông về phía Lâm Chính.
Số kiếm bằng khí vừa đến gần Lâm Chính thì nổ tung, không có một thanh kiếm khí nào đến gần Lâm Chính được nửa tấc.
Sau một phen tấn công, Lâm Chính vẫn đứng ở phía xa, không tổn hại gì.
Độc Cô Vấn thở hổn hển, đứng còn không vững.
Đòn tấn công vừa rồi hắn đã dùng hết toàn lực, không mong có thể giết chết Lâm Chính, chỉ mong có thể làm bị thương Lâm Chính được một chút, hắn cũng mãn nguyện rồi.
Nhưng lúc này hắn đã biết khoảng cách giữa mình và Lâm Chính rất lớn.
Dù mình có liều mạng, e là cũng không thể khiến Lâm Chính mất một cọng tóc nào.
“Bây giờ đến lượt tôi!”.
Lâm Chính nói.
Độc Cô Vấn kinh hãi.
Ầm!
Quanh người hắn đột nhiên nổ tung.
Một làn sương mù lan ra tứ phía.
Độc Cô Vấn kinh hãi, vội vàng cúi đầu.
Khi hắn nghĩ mình đã tan xương nát thịt thì lại phát hiện sau khi vụ nổ kết thúc, trên người mình không mất một miếng thịt nào.
Chỉ là… khí kình tích trữ trên người đã hoàn toàn tan biến, khí mạch trong cơ thể cũng không thấy chút khí kình nào lưu chuyển.
Lâm Chính đã rút hết khí kình trong cơ thể hắn, khiến hắn không thể sử dụng chiêu pháp gì nữa.
Độc Cô Vấn ngẩng đầu lên, khó mà tin nổi nhìn về phía anh.
“Còn muốn đánh nữa không?”.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Không cần thiết nữa”.
Độc Cô Vấn không còn sức lực ngồi xuống đất, cười chua chát: “Nhớ trong cuộc thi năm xưa, tôi và anh còn xem như ngang tài ngang sức. Chỉ qua thời gian ngắn, tôi lại chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh, không còn là đối thủ của anh nữa. Đúng là tạo hóa trêu người”.
“Anh không cần phải thất vọng, đợi khi nào anh phi thăng, anh sẽ hiểu bước vào cảnh giới đó, lợi ích nó mang lại nhiều thế nào”.
Lâm Chính kéo dây cương, thản nhiên đáp: “Tiền tài vật chất của Độc Cô Thành trừ những gì cần tiêu xài ngày thường ra, còn lại chuyển đến liên minh Thanh Huyền hết cho tôi. Người của Độc Cô Thành hãy nhớ, tôi tạm thời không truy cứu chuyện này, nếu còn có tâm tư gì xấu, tôi sẽ tính cả vốn lẫn lời!”.
Lúc đi, anh đột nhiên nhớ ra chuyện gì, quay đầu nói: “Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ mở lớp, nếu anh có hứng thú thì đến liên minh Thanh Huyền nghe giảng”.
“Mở lớp?”.
Độc Cô Vấn ngạc nhiên: “Mở lớp gì?”.
Lâm Chính cười nhưng không nói gì, kéo dây cương rời đi.
Nhưng dường như Độc Cô Vấn đã ý thức được gì đó, hô hấp đột nhiên ngưng trệ, cả người ngây ra.
“Tốt quá rồi, Lâm minh chủ tha cho nhà Độc Cô chúng ta rồi, tốt quá rồi!”.
“Lâm minh chủ đúng là người tốt!”.
“Nào, mau chuyển tiền tài vật chất đến liên minh Thanh Huyền! Lần này không thể để Lâm minh chủ thất vọng”.
Người nhà Độc Cô ai nấy kích động, vỗ tay hoan hô, ôm nhau chúc mừng được sống sót.
“Anh, tốt quá rồi!”.
“Vấn, lần này nhờ có con”.
“Bố thấy là Lâm minh chủ nể mặt con, nếu không, lần này nhà chúng ta sẽ thê thảm”.
Đám người Độc Cô Hổ, Độc Cô Lạc Nhạn chạy tới, kích động nói.
Độc Cô Vấn vẫn đứng sững nhìn về phía trước, dường như vẫn còn xuất thần.
Độc Cô Hổ ngạc nhiên.
Ông ta chưa bao giờ thấy con trai mình có bộ dạng như vậy.
“Vấn, con không sao chứ? Vấn?”.
“Con… Con không sao…”.
Độc Cô Vấn hoàn hồn lại, nhưng tinh thần vẫn còn vô cùng kích động, giọng nói run rẩy: “Bố, nhanh chuẩn bị, con phải đến liên minh Thanh Huyền ngay”.
“Anh đi nghe giảng sao?”.
“Nhắc tới, đang yên lành sao Lâm minh chủ lại mở lớp? Anh ta có thể giảng cái gì?”.
Độc Cô Lạc Nhạn không hiểu ra sao.
Độc Cô Vấn đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô ta.
Độc Cô Lạc Nhạn giật mình: “Anh… Em… Em nói sai gì sao?”.
“Em nghĩ một vị Lục Địa Thần Tiên mở lớp thì có thể giảng cái gì?”.
Độc Cô Vấn hỏi ngược lại, sau đó quay người trở về thành.
Nghe vậy, tất cả người nhà Độc Cô đều hóa đá tại chỗ…