Sau khi bình định hoàng cung, Lâm Chính liền nhanh chóng dẫn người đến dược phòng, cứu những cô gái sắp bị luyện chế thành đan dược, đồng thời đến thai phòng, thả hết những cô gái đang bị nhốt ở đây ra.
Nhìn thấy cảnh tượng thảm thương của những cô gái này, Cẩm Huyền Nữ không rét mà run, nắm tay siết chặt.
"Để Mãn Chước Hổ chết như vậy đúng là quá hời cho lão rồi".
Cẩm Huyền Nữ nhỏ giọng mắng.
"Tông chủ Thanh Huyền Tông, phiền ông đến thiên lao một chuyến, thả tất cả người phàm đang bị nhốt ở đó ra".
Lâm Chính nói.
"Vâng, minh chủ".
Advertisement
"Sau khi làm xong chuyện này thì triệu tập tất cả văn thần võ tướng đến, cứ nói Quốc Vương mới muốn gặp bọn họ!".
"Vâng!".
Tông chủ Thanh Huyền Tông lập tức rời đi.
Cẩm Huyền Nữ nhìn anh với vẻ khó hiểu.
"Lâm minh chủ, anh muốn thu nhận Kiếm Vương Triều sao?".
Tuy Kiếm Vương Triều không có Lục Địa Thần Tiên, nhưng tài nguyên và nhân khẩu thì cực kì phong phú.
Advertisement
Nếu liên minh Thanh Huyền có được nó thì sẽ như hổ mọc thêm cánh.
"Tôi đương nhiên có ý định thâu tóm Kiếm Vương Triều rồi, nhưng đây là một đất nước chứ không phải một tông tộc, nếu tôi làm Quốc Vương thì người dân ít nhiều cũng sinh lòng dị nghị, thế nên tôi không thể ngồi lên ghế Quốc Vương được".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Nhưng... anh gọi hết văn thần võ tướng đến, nói là Quốc Vương mới muốn gặp bọn họ. Anh không làm Quốc Vương thì Quốc Vương mới này... là ai?".
Cẩm Huyền Nữ kinh ngạc hỏi.
"Cô".
Lâm Chính gần như không chút do dự nói.
"Cái gì?".
Cẩm Huyền Nữ ngẩn người.
"Cô là người của Kiếm Vương Triều, sự đồng cảm của người dân dành cho cô sẽ cao hơn tôi nhiều, thế nên để cô làm Quốc Vương của Kiếm Vương Triều là thích hợp nhất".
Lâm Chính cười nói.
"Nhưng tôi... tôi..."
Cẩm Huyền Nữ lắp bắp, hoàn toàn không biết phải nói thế nào.
"Về sau tôi sẽ bảo tông chủ Thanh Huyền Tông thành lập Thanh Huyền Tông ở Kiếm Vương Triều, làm chi nhánh của liên minh Thanh Huyền chúng tôi, dần dần đồng hóa người dân. Chờ thời cơ thích hợp, cô hãy đưa Kiếm Vương Triều gia nhập liên minh. Còn về phần Kiếm Vương Triều thì sau này cô hãy quản lý nó đi".
"Yên tâm, cô có thể làm được, cô và người dân giống nhau, đều là những người từng trải qua sự thống trị tàn bạo của Mãn Chước Hổ, cô là người biết rõ nhất hiện giờ người dân cần gì. Tôi tin cô có thể mang lại cuộc sống ấm no yên bình cho người dân".
Lâm Chính nói.
Vành mắt Cẩm Huyền Nữ đỏ hoe, nước mắt trào ra.
Cuối cùng, cô ta quỳ xuống, dập đầu với Lâm Chính.
"Đại ân đại đức của minh chủ, Huyền Nữ xin ghi nhớ cả đời!".
"Mau đứng lên đi".
Lâm Chính vội đỡ Cẩm Huyền Nữ dậy.
Các văn thần võ tướng của Kiếm Vương Triều nhanh chóng vào triều.
Nghe tin Mãn Chước Hổ bị giết, vương triều bị lật đổ, sắc mặt bọn họ không có gì thay đổi, mà còn tỏ vẻ nhẹ nhõm, dường như thanh kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu đã được loại bỏ.
Ngẫm lại cũng phải, Mãn Chước Hổ có thực lực mạnh mẽ, lại còn tàn bạo như vậy, làm cấp dưới của ông ta, nói không chừng hôm nào đó ông ta không vui lại mất mạng oan. Bây giờ Mãn Chước Hổ chết rồi, bọn họ vỗ tay vui mừng còn không kịp.
Nhưng điều khiến bọn họ nơm nớp hơn là hình như người đánh vào Kiếm Vương Triều lần này còn lợi hại hơn.
Lục Địa Thần Tiên... Kiếm Vương Triều cũng chưa từng có.
Không biết tính khí của vị đại nhân này thế nào!
Nếu còn tàn bạo hơn cả Mãn Chước Hổ thì toi.
"Bái kiến đại nhân!".
Sau khi vào điện, mọi người liền quỳ xuống dập đầu.
"Các ông không cần quỳ lạy tôi, người các ông nên quỳ là nữ hoàng mới lên ngôi".
Lâm Chính đứng ở bên cạnh, bình thản nói.
"Nữ hoàng?".
Ai nấy ngạc nhiên, lần lượt nhìn về phía Cẩm Huyền Nữ.
Chỉ thấy Cẩm Huyền Nữ hít sâu một hơi, cất bước đi tới, lớn tiếng quát.
"Bắt đầu từ hôm nay, tôi, Cẩm Huyền Nữ, sẽ là nữ hoàng mới của Kiếm Vương Triều! Các ông... còn không mau khấu đầu?".
Mọi người run rẩy, ngây ra một lúc rồi đồng thanh kêu lên.
"Chúng thần khấu kiến bệ hạ!".
Âm thanh như thủy triều, vang khắp trong ngoài điện đường…