Bọn họ trố mắt nhìn nhau, sắc mặt ai cũng hơi mất tự nhiên.
“Chủ tịch Tô, đột nhiên lại mở họp gì thế? Có tiện nói chuyện không?”
Giám đốc Vương xoa tay, mỉm cười nói.
“Đợi mọi người vào phòng họp rồi sẽ biết, vào đi”.
Tô Nhu nghiêm túc nói.
Sắc mặt mọi người rất khó coi, hết cách rồi chỉ đành đi vào phòng họp.
.
Tô Nhu thở phào nhìn Lâm Chính, thấp giọng nói: “Em sớm đã phong cho anh chức Phó chủ tịch, anh nghĩ chuyện này nên giải quyết thế nào mới ổn?”
Advertisement
“Em muốn giao cho anh xử lý à?”
“Nếu lúc nãy anh đã nói như thế rồi thì giao cho anh xử lý có gì không được? Cũng đã đến lúc để anh tham gia vào chuyện công ty rồi”.
Tô Nhu mỉm cười, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ lo lắng.
Lâm Chính để ý thấy sự thay đổi trong mắt Tô Nhu, trầm tư một lúc rồi cười nói: “Được, vậy anh không khách sáo”.
“Chúng ta vào thôi”.
“Không vội! Trước tiên cứ xử lý mấy bông hoa này đã”.
Advertisement
Lâm Chính bước ra khỏi cổng công ty, vẫy tay với mấy chiếc trực thăng, trực thăng bắt đầu dỡ hoa.
“Anh định để số hoa này ở đâu?”
Tô Nhu hỏi.
“Trước cổng công ty”.
“Gì cơ? Đặt ở đây à? Thế chẳng phải lãng phí lắm sao? Phung phí của trời”.
Tô Nhu đau lòng nói.
“Cái này sao có thể gọi là phung phí của trời được? Bây giờ người trong thành phố đều biết số hoa này là anh tặng, cũng biết bông hoa nổi tiếng là em đã có chủ, anh đặt mấy bông hồng này ở đây để nhắc nhở đám người đó, để họ biết em chính là vợ anh”.
Lâm Chính nghiêm túc nói.
Tô Nhu sửng sốt, che miệng cười: “Anh đang tuyên bố chủ quyền của mình với người khác đấy à?”
“Không được sao?”
“Anh thật là!”
Tô Nhu yêu chiều liếc nhìn anh khiến Lâm Chính sửng sốt.
Người đi đường liên tục đứng lại chụp hình, thậm chí có người chạy đến bên cạnh chụp chung với giỏ hoa.
“Không cho phép mọi người chụp”.
Lúc này Lâm Chính bỗng lên tiếng nói với những người đi đường đã chế giễu anh trước đó.
“Tại sao?”
Mấy người qua đường đó sửng sốt, hỏi.
“Chẳng phải các người nói tôi ghen tị với tên nước ngoài đó sao? Chẳng phải nói tôi chắc chắn sẽ không mua được hoa đẹp hơn hắn sao? Nếu đã thế, các người còn chụp gì chứ? Cút được bao xa thì cút cho tôi”.
Lâm Chính không khách sáo nói.
“Anh!”
“Có gì giỏi giang đâu chứ? Ông đây không chụp là được chứ gì”.
“Xem bộ dạng đắc ý của anh kìa”.
Người qua đường nói kháy.
Nhưng Lâm Chính cũng chẳng phải là người tốt tính.
“Dám mắng chửi tôi à? Ông đây có thể một phút điều động được mười mấy chiếc trực thăng thì cũng có thể khiến các người không có chỗ đứng ở Giang Thành đấy, có tin không?”
Lâm Chính hừ một tiếng nói.
Vừa nghe anh nói thế, mấy người qua đường đó tái mặt, vội bỏ chạy.
Tô Nhu hơi ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, đợi anh xoay người lại mới thấp giọng hỏi: “Bây giờ anh còn biết ra oai rồi? Nói em nghe xem, mấy chiếc trực thăng này ở đâu ra vậy?”
“Mấy chiếc này đều là anh mượn từ Trần Tường Quang đấy”.
Lâm Chính nhún vai cười nói.
“Trần Tường Quang?”
Tô Nhu bỗng nghĩ đến điều gì, vội nói: “Là chủ tịch công ty hàng không Tường Quang đó à?”
“Ừ”.
Lâm Chính tiến lại gần, thấp giọng nói: “Khoảng thời gian trước anh đã chữa khỏi chứng bất lực của anh ta, để cảm ơn anh, anh ta hứa rằng anh có thể sử dụng miễn phí tất cả máy bay của Công ty Hàng không Tường Quang suốt đời. Cho nên anh gọi điện điều động mấy chiếc trực thăng này đến”.
“Vậy à? Thế số hoa này ở đây ra?”
“Số hoa này là do anh trồng đấy”.
“Anh trồng?”
Tô Nhu lộ ra vẻ không thể tin, sau đó nhận ra điều gì, ngây ngốc nói: “Lẽ nào khoảng thời gian anh nói đi công tác này là vì trồng hoa tặng em à?”
Lâm Chính ngơ ngác, không ngờ mạch não Tô Nhu lại như thế, anh cũng không vạch trần, chỉ cười không nói.
“Cái tên ngốc nhà anh”.
Tô Nhu ôm lấy Lâm Chính, rưng rưng nước mắt, ánh mắt hiện lên vẻ cảm động.
Lâm Chính xoa đầu cô nói: “Được rồi, chúng ta mau vào phòng họp thôi”.
“Em biết rồi”.
Tô Nhu lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ đanh lại, lấy lại khí thế nữ vương giới kinh doanh, sau đó đi vào phòng họp cùng Lâm Chính.
Tiểu Thiến ở trước quầy lễ tân thầm nuốt nước bọt, quay lại vị trí của mình.
Cô ta biết lần này công ty sắp có trận động đất lớn rồi.